Chương 3
Cậu ấy là giáo viên phó chủ nhiệm lớp tôi, nên tôi dẫn cậu lên lớp tham quan một chút.
Trên hành lang, Bách Trục Thanh đột nhiên hỏi:
"Thầy Trình nhận được xe mô tô chưa?"
Tôi khựng lại, giả vờ như không có gì, lơ đễnh đáp:
"Xe gì cơ?"
"Chiếc mô tô... mà là phần thưởng vì kết hôn với tôi ấy?" Cậu ấy ngập ngừng nói.
Tôi nghẹn họng. Trình Diên, chị đúng là không biết giữ mồm giữ miệng! Tôi qua loa đáp:
"Lấy được rồi, lấy được rồi."
Nói đến cái xe là tôi lại thấy bực. Trình Diên sớm đã mua sẵn nó, còn đỗ ngay trước cổng. Dù tôi không cưới… khụ, ý là không mặc đồ cô dâu, thì cũng sẽ được nhận. Cái người đàn bà gian xảo!
"Thầy Trình vẫn còn độc thân à?" Cậu ấy đột ngột chuyển chủ đề, suýt nữa làm tôi trượt chân ngã.
"Còn. Nhưng mà cậu hỏi làm gì?"
Chúng tôi vừa lúc tới cửa lớp, tôi mở cửa ra.
Bách Trục Thanh bình tĩnh nói:
"À, không có gì. Tôi chỉ là muốn theo đuổi thầy thôi."
"Bốp!" Tôi đóng sập cửa lớp lại.
Tôi trố mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy thì bình thản nhìn tôi.
"Cậu đang đùa à?"
"Tôi không đùa."
Tôi nghi hoặc, lựa lời hỏi:
"Cậu... có vấn đề tâm lý với mối tình đầu à?"
Bách Trục Thanh thoáng bối rối, rồi lắc đầu.
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên?" Tôi vốn không tin cái này, nhưng tình huống hiện tại khiến mặt tôi cũng hơi nóng.
Cậu ấy trầm ngâm, rồi chậm rãi đáp:
"Chắc là... thấy đẹp nên nổi hứng?"
Tốt lắm, rất thành thật.
Tôi thực sự tin lời này.
Bầu không khí lặng ngắt.
Cửa lớp khẽ mở, lớp trưởng rón rén ló đầu ra:
"Thầy Trình, có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi ho vài tiếng, "À? À, không sao, không sao."
Bách Trục Thanh theo đuổi người khác — một cách công khai, đường hoàng.
Một hôm, cô giáo Giang mặt đầy khó xử:
"Thầy Trình ơi, mai tôi có chút việc gấp, thầy có thể trông giúp lớp hai buổi học tối không? Tôi có thể đổi buổi khác cho thầy."
Cô chắp tay van xin: "Tôi sẽ đền bù cho!"
Tôi dở khóc dở cười:
"Đương nhiên là được rồi, có gì to tát đâu chứ."
Cô Giang thở phào nhẹ nhõm:
"Tốt quá, chị em tốt của tôi!"
"Hả?" Tôi ngờ ngợ.
Cô Giang vội bịt miệng, chữa lại:
"Ý em là... anh em tốt!"
Chúng tôi liếc nhau, cả hai đều im lặng.
Cô Giang chuồn mất.
"Thầy Trình với cô Giang thân nhau lắm à?"
Giọng nói vang ngay bên tai tôi làm tôi giật bắn mình, suýt nữa hét lên.
Cậu ấy khựng lại: "Xin lỗi."
"Thầy Trình và cô Giang thân lắm à?" cậu ấy hỏi lại lần nữa.
Tôi mờ mịt đáp:
"Chắc là cũng cũng."
Cậu ấy gật đầu, ra vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, cậu mở lời:
"Vậy thì, thầy Trình, mình kết bạn WeChat đi."
Hả? Việc này với việc kia có liên quan gì không?
Hôm sau, cô Giang đến nhắc tôi đừng quên buổi học tối. Bách Trục Thanh đột nhiên gõ cửa văn phòng.
"Thầy Trình, tôi mang chút đồ đến cho thầy."
Cậu ấy tiến lại gần, đưa tôi một tờ giấy gấp gọn.
Tôi vừa mở ra vừa hỏi:
"Cái gì vậy?"
Cậu ấy gật đầu bình thản:
"Thư tình."
Não tôi lập tức ngừng hoạt động. Theo phản xạ, tôi lập tức "bốp" một phát gập tờ giấy lại, giấu ra sau lưng.
Cả văn phòng im phăng phắc. Ánh mắt của mấy thầy cô xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi, lén lút mà rõ mồn một.
Cô Giang từ từ đứng dậy, sau đó xách túi vọt ra ngoài như chạy trốn:
"Thầy Trình, tôi không làm phiền nữa!"
Tôi run rẩy môi:
"Cậu..."
"Là người khác nhờ tôi gửi." Cậu ấy bổ sung.
"Phù..." Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ có tận mấy tiếng thở phào khác cũng vang lên cùng lúc, cảm giác hiện diện không thể nào phớt lờ. Mấy đồng nghiệp khựng lại một nhịp, rồi lại giả vờ tiếp tục làm việc như thường.
Cậu ấy hơi nghiêng đầu:
"Xin lỗi, cô ấy hình như hiểu nhầm rồi. Có cần tôi đi giải thích không?"
Nghe thấy mùi trà xanh thoang thoảng, tôi ngẩng phắt đầu lên, lại chỉ thấy đôi mắt chân thành, tôi chợt thấy nhẹ cả người. Trong lòng cũng hơi áy náy — sao lại nghi ngờ người ta chứ? Cậu ấy đâu có ác ý gì.
Tôi lắc đầu:
"Không sao, lát nữa tôi... nói với cô ấy sau."
Tôi dừng lại. Nói riêng như vậy liệu có hơi làm quá? Nhỡ người ta chẳng bận tâm gì thì sao? Thôi vậy, các giáo viên khác trong văn phòng chắc cũng sẽ kể lại thôi...
Tôi đổi giọng:
"Không sao, cảm ơn cậu... ờ..."
Cảm ơn vì giúp gửi thư tình? Nghe cứ sai sai sao đó.
Có vẻ đoán được nỗi khó xử trong lòng tôi, Bách Trục Thanh không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi.
Tôi thấy lòng ấm hẳn lên — thầy Bách đúng là người biết điều.
Cho đến khi về nhà, tôi mở tờ thư tình ra đọc.
Thầy Trình, em thích thầy.
—— Bách Trục Thanh
Tôi hít sâu một hơi, nuốt lại câu chửi thề sắp bật ra khỏi miệng.
Mở điện thoại gõ tin nhắn:
Trình: [Hỏi một chút, thầy Bách. Ai nhờ thầy gửi thư tình thế?]
Tin nhắn vừa gửi xong đã được trả lời:
Bách: [Tôi nhờ chính mình.]
Tôi tắt điện thoại.
OK, fine.