Chương 4
Bách Trục Thanh là một người theo đuổi rất lịch sự, chỉ là thỉnh thoảng sẽ giở chút mưu mẹo nhỏ.
Trời đột ngột chuyển lạnh, không kịp trở tay. Hôm qua còn mặc áo thun ngắn tay, hôm nay đã phải mặc đồ thu rồi.
Tình cờ gặp Bách Trục Thanh, cậu ấy nhanh chân bước đến.
“Thầy Trình, buổi sáng tốt lành.”
“Tốt lành nhé thầy Bách, hôm nay thầy không có tiết sớm đúng không?”
Cậu ấy như thể buột miệng: “Không có. Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, người ta nói một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, nên tôi muốn dành một chút nghi thức cho bản thân.”
Tôi bất ngờ, vội nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé, thầy Bách!”
Cậu ấy gật nhẹ, ra vẻ điềm đạm: “Cảm ơn thầy.”
Tối hôm đó, tan học muộn xong, có bạn rủ tôi đi ăn khuya. Tôi vừa định gật đầu thì lướt thấy bài đăng của Bách Trục Thanh trên trang cá nhân.
[Chúc mừng sinh nhật tuổi 26 của tôi.] Kèm theo là hình một chiếc bánh cupcake nhỏ xíu, bối cảnh có vẻ là văn phòng của các giáo viên toán, ánh sáng lờ mờ, nhìn không rõ lắm.
Tôi thử nhắn tin:
Trình: Thầy Bách, thầy còn ở văn phòng không?
Bách: Ừm, tôi đang tự tổ chức sinh nhật cho mình.
Trình: Các thầy cô khác cùng ăn với thầy à?
Bách: Chỉ có mình tôi thôi. Mọi người ai cũng có cuộc sống riêng mà.
Tôi nghẹn lời. Một lúc sau, cậu lại gửi tiếp:
Bách: Không sao đâu, tôi quen rồi.
Tôi lưỡng lự, không biết nên trả lời thế nào.
Bách: Xin lỗi thầy Trình, làm phiền thầy rồi. Chắc thầy cũng có hẹn với bạn bè phải không? Tôi thật ghen tị với bạn thầy, có người tốt như thầy bên cạnh. Tôi thu dọn văn phòng xong sẽ về. Thầy cũng đi đi nhé.
Nhìn thấy mà thương... trời ơi đáng thương quá đi mất...
Tim tôi bỗng siết lại. Cậu ấy còn trẻ, mới đến trường, có lẽ vẫn chưa thân thiết với các thầy cô khác, vậy mà sinh nhật chẳng ai tổ chức cho... Sáng sớm nay còn nói muốn tạo chút nghi thức cho bản thân…
Càng nghĩ tôi càng thấy chua xót, cảm xúc ùa lên.
Trình: Thầy Bách, thầy có thể đợi tôi một chút không?
Cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi hắt hơi, đầu óc cũng tỉnh táo lại phần nào.
Tôi đang làm cái quái gì vậy?
Phút chốc tôi liền phân vân không biết có nên thu hồi tin nhắn hay không.
Bách: Được, tôi đợi thầy.
Không hỏi nguyên do gì cả.
Đầu óc tôi lại bắt đầu hơi nóng lên. Tôi từ chối lời mời ăn khuya của bạn, chạy đến cửa hàng nhỏ mua một cây nến, vội vã quay về.
Tới cửa văn phòng giáo viên toán, tôi thấy cửa đóng, bên trong tối om. Tôi thở dốc, suy nghĩ mông lung: “Mình bị chơi khăm rồi à?”
“Thầy Trình!”
Tiếng gọi của Bách Trục Thanh vang lên, cửa mở ra, đèn bật sáng, đôi mắt ánh lên ấm áp của cậu ấy đón thẳng vào mắt tôi khiến tôi khựng người.
“Trời lạnh thế này mà thầy vẫn đến, tay lạnh toát rồi này, vào nhanh đi, kẻo bị cảm.” Cậu ấy nắm lấy tay tôi rất tự nhiên, kéo tôi vào văn phòng rồi đóng cửa lại, chặn đứng cơn gió lạnh.
Tôi nói khàn khàn, thở còn chưa đều: “Thầy... thầy Bách, sinh nhật vui vẻ!”
Cậu ấy hơi khựng lại, mắt tối xuống một chút, ngực phập phồng nhẹ. Cậu quay đầu sang, như đang kiềm nén, khàn giọng nói một câu: “Cảm ơn.” Không biết sao giọng cậu cũng khản như tôi.
“Thầy đang cầm gì đấy?” cậu hỏi.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra, nhìn xuống tay mình - một cây nến đỏ to bằng ngón cái. Nhìn cây nến, tôi lập tức đỏ mặt.
Chết rồi! Mừng sinh nhật mà không mua bánh, lại mua nến, đã thế còn là loại nến đỏ to vật vã... đầu óc tôi đúng là có vấn đề!
Tôi lúng túng định giấu nến đi, nhưng cậu lại dịu dàng mà kiên quyết lấy nó từ tay tôi.
“Thầy Trình đúng là giỏi quá, sao biết tôi thiếu nến vậy?”
Cậu ấy cắm cây nến vào chiếc bánh cupcake bé xíu, cái bánh run rẩy như muốn đổ.
Tôi còn đang định nói gì đó thì cậu đã lấy bật lửa ra châm nến.
“Tại sao thầy mang theo bật lửa? Thầy hút thuốc à?” Tôi hơi bất ngờ.
Ánh nến ấm áp phản chiếu lên mặt Bách Trục Thanh: “Tôi không hút, chỉ mang theo để lỡ có giáo viên nào cần lửa thôi.”
Thật chu đáo...
Tôi ổn định lại tinh thần: “Được rồi, vậy mời nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay ước một điều đi!”
Bách Trục Thanh quay đầu lại, ánh mắt rất sâu, ngọn lửa lay động trong đáy mắt cậu ấy. Bất chợt cậu mỉm cười, khép mắt, giọng thì thầm đầy xúc động: “Tôi ước người tôi thích sẽ cùng tôi ăn bánh.”
Tim tôi lỡ một nhịp.
“Tự nói ra thì không linh đâu, thần linh sinh nhật sẽ không giúp thầy đâu.” Tôi lẩm bẩm.
Cậu mở mắt nhìn tôi, môi vẫn nở nụ cười nhẹ.
Tôi quyết định buông xuôi, né tránh ánh mắt cậu: “Thôi được, hôm nay tôi tạm làm thần linh sinh nhật vậy.”
Cậu cười, rồi thổi tắt nến.
Sáng hôm sau, tôi kể cho cô Giang nghe chuyện sinh nhật của Bách Trục Thanh. Không ngờ cô Giang gật đầu: “Tôi biết rồi, họ đăng lên trang cá nhân mà. Trước buổi học tối hôm qua, đám giáo viên toán còn rủ nhau đi ăn mừng sinh nhật nữa.”
Tôi khựng lại.
“Hả? Sao tôi không thấy nhỉ?”
Cô Giang chớp mắt: “Họ mới đăng sáng nay thôi.”
Tôi vội lướt lại trang cá nhân, đúng là như vậy. Nhìn lại bài đăng của Bách Trục Thanh tối qua, bên dưới không có lấy một like. Không thể không nghi ngờ — cái bài đó có khi chỉ mình tôi thấy được!
Tôi nghiến răng, đúng là lòng tốt đổ sông đổ bể!
Trình: Tối qua có người mừng sinh nhật cùng thầy hả?
Bách: Ừm.
Còn dám “ừm”? Tôi tức điên, tối qua còn tỏ vẻ tội nghiệp thế cơ mà!
Nhưng nghĩ kỹ thì... hình như cậu ấy cũng chưa nói là không có ai mừng sinh nhật. Toàn là tôi tự tưởng tượng ra.
Như đoán được tôi đang nghĩ gì, cậu nhắn tiếp:
Bách: Người mình thích không giống với đồng nghiệp.
Bách: Cảm ơn thầy. Khi không có ai bên cạnh, cảm ơn vì thầy đã ở lại với tôi.
Tôi nhắm mắt lại. Cơn giận trong lòng lập tức tiêu tan.
Đúng là già rồi, mềm lòng thật.
Bách Trục Thanh bỗng gửi tin nhắn thoại. Tôi không phòng bị, bấm nghe luôn.
“Thầy Trình, hôm nay tôi lại thích thầy hơn rồi.”
Hình như cậu đang ở bên ngoài, âm thanh gió lẫn với tiếng xe cộ hỗn tạp, nhưng giọng nói mang theo ý cười của cậu thì vô cùng rõ ràng.
Tôi đỏ bừng tai.
Thật là biết xấu hổ không đấy trời!
“Khụ!” Cô Giang ho một tiếng, ánh mắt đầy trêu chọc. Tôi vội cất điện thoại.
...
Hôm nay cô Giang giúp tôi trông lớp tự học buổi tối, nên tôi được tan làm sớm.
Tôi đi ăn ở một quán mì nhỏ, vừa ăn xong thì nhận được cuộc gọi từ Bách Trục Thanh.
“Alo?”
Có vài hơi thở nhẹ vang lên, giọng cậu ấy truyền tới:
“Thầy Trình…” kéo dài đuôi, nghe cứ thế nào ấy.
Tôi xoa xoa vành tai đang nóng lên.
“Sao thế?”
“Thầy Trình, tôi uống hơi nhiều…”
Ừm, nghe ra rồi.
Tôi im lặng, chờ cậu ấy nói tiếp.
“... Tôi uống hơi nhiều, không biết nên gọi cho ai, theo bản năng lại gọi cho thầy...”
Giọng cậu ấy khàn khàn. Tôi bỗng thấy tim siết chặt, vô thức nín thở.
“Anh… có thể đến đón em được không?”
Khoảnh khắc đó, tôi bất giác nhớ lại chàng thiếu niên trong bộ đồ đỏ năm nào gọi một tiếng “anh ơi”. Sự trong trẻo và trầm lắng giao nhau, khiến tim tôi đập thình thịch.
“Ở đâu?” Tôi bật thốt.
Khi đến nơi, tôi thấy Bách Trục Thanh đang đứng một mình bên lề đường, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Bách Trục Thanh!” - Tôi gọi lớn.
Cậu ấy quay phắt đầu lại, bước nhanh về phía tôi. Vài bước sau thì gần như chạy. Cậu ấy nhào vào lòng tôi, khiến tôi lảo đảo, rồi lập tức vòng tay giữ lấy vai tôi, đỡ tôi đứng vững.
Tôi hoảng loạn trong lòng, cố giữ bình tĩnh, gắt nhẹ:
“Đứng thẳng dậy!”
Bách Trục Thanh hơi khựng lại, ngoan ngoãn đứng thẳng, tôi mới nhìn rõ cậu.
Làn da trắng lạnh ửng hồng vì men rượu, tóc mái thường ngày được vuốt gọn nay rũ xuống trán, hơi lộn xộn, nhìn cứ… ngoan ngoãn lạ lùng.
Cậu cụp mắt xuống, giọng lười biếng:
“Thầy Trình, tôi hơi khó chịu…”
Uống đến mức này, khó chịu là đúng rồi.
“Cậu—”
Cậu cúi đầu, tựa vào hõm cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt:
“Thầy Trình, đưa tôi về nhà đi…”
Cảm giác mơ hồ, không rõ ràng ấy như lan tràn khắp không khí, khiến tôi cũng thấy mình như đang say.
“Được.”