Chương 14: Làm nàng làm gia sư cho Kiều Uẩn?
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi lại: "Cha mẹ không nói gì sao?"
Lục Đình bất đắc dĩ đáp: "Tại tỷ tỷ không muốn ra ngoài. Tỷ tỷ trước kia ở nông thôn hẳn là ít tiếp xúc với máy tính, hiện tại cái gì cũng thấy tò mò, ý chí lại không kiên định nên mới vậy thôi."
Nghe vậy, sắc mặt Lục Cảnh Tri càng thêm khó coi, hàng lông mày nhíu chặt.
Hiện tại chỉ là hiếu kỳ với máy tính, nhỡ đâu hôm nào lại tò mò những chuyện loạn thất bát tao thì sao?
Một trò chơi đã có thể mê muội đến mức này, nếu bây giờ không quản giáo, sau này quen biết mấy thành phần bất lương ngoài xã hội, có khi nào lại trốn học, đánh nhau, lưu ban thì sao?
Lục Cảnh Tri suy nghĩ một chút, bèn ngỏ ý với Lục Đình: "Ta có chuyện này muốn nhờ vả ngươi, cũng chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là nhập học rồi, ta muốn nhờ ngươi làm gia sư cho Kiều Kiều."
"Tuy ta không rõ thành tích học tập của Kiều Kiều ra sao, nhưng chắc chắn không bằng ngươi, có ngươi dạy dỗ, ta cũng tương đối yên tâm."
Lục Đình mím môi, trong lòng có chút khó chịu khi Lục Cảnh Tri quan tâm đến Kiều Uẩn, nàng cố nén cảm xúc, gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề, chỉ là bên tỷ tỷ kia thì sao?"
"Ta sẽ bàn bạc với em ấy." Lục Cảnh Tri nói rồi bước lên lầu.
Lục Đình nhìn theo Lục Cảnh Tri lên lầu, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Làm gia sư cho Kiều Uẩn ư?
Đến lúc đó nếu Kiều Uẩn học không được những kiến thức nàng dạy, thì sẽ có trò cười để xem thôi.
...
Kiều Uẩn thần sắc chuyên chú theo dõi những con số vận hành, trong mắt ánh lên ý cười nhạt, chỉ có vào khoảnh khắc này, nàng mới được là chính mình nhất, cũng là vui vẻ nhất.
Không ai đến quấy rầy.
Không cần phải cố gắng làm vừa lòng người khác.
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Ánh mắt Kiều Uẩn lóe lên vẻ khó chịu vì bị làm phiền, nàng đẩy ghế đứng dậy, mở cửa ra.
Là Lục Cảnh Tri.
Kiều Uẩn có chút bất ngờ, từ khi nàng trở về đến nay cũng chỉ gặp Lục Cảnh Tri có hai lần.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được vị đại ca này có chút thành kiến với mình, nhưng Kiều Uẩn không hề để tâm.
Kiều Uẩn ngước mặt lên, lặng lẽ nhìn hắn.
Lục Cảnh Tri nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn của nàng, khóe môi theo bản năng muốn cong lên, nhưng rất nhanh lại kìm xuống, thần tình nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện chút được không?"
Kiều Uẩn vẫn không nhúc nhích.
"... "
Lục Cảnh Tri nhìn cô gái như con mèo con xù lông bảo vệ lãnh địa, không chịu nhường một bước, đành bỏ ý định vào phòng nói chuyện, hạ giọng: "Em cứ ở trong phòng nghịch máy tính mãi à?"
Kiều Uẩn khẽ liếc nhìn hắn, buông ra vài chữ: "Không phải chơi."
Giọng nàng bình tĩnh như thể chẳng coi chuyện này là to tát gì, Lục Cảnh Tri cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, chẳng lẽ dáng vẻ ngoan ngoãn của Kiều Uẩn chỉ là giả tạo? Bản chất em ấy là người nổi loạn?
"Được rồi, coi như không phải chơi, nhưng em gái à..."
Lục Cảnh Tri cho rằng Kiều Uẩn đang giải thích lấy lệ, bèn lựa lời, chậm rãi nói: "Em từ nhỏ sống ở nông thôn, tiếp xúc với người và sự việc đều khá đơn thuần, cũng chưa từng thấy những thứ xa hoa, nên khi vừa đến thành phố lớn sẽ bị những điều mới lạ thu hút cũng là chuyện bình thường, nhưng đừng quá mức đắm chìm vào đó, mục đích chính của em hiện tại vẫn là học tập."
Kiều Uẩn khẽ động đậy, chậm rãi chớp mắt, lúc này mới hiểu ra Lục Cảnh Tri đang hiểu lầm điều gì, nàng vừa định mở miệng thì đã nghe Lục Cảnh Tri nói tiếp.
"Em vừa về nhà đã muốn tạo ấn tượng tốt với mọi người, nên mới nói muốn thi vào Thịnh Dương Cao Trung, anh có thể hiểu được tâm lý của em, nhưng lời đã nói ra thì dù em có làm được hay không, anh cũng hy vọng em nghiêm túc với chuyện này, cố gắng làm cho tốt nhất chứ đừng làm qua loa cho xong."