Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 238: Bộ Nghiên Cứu Võ Hồn (6/28)

Chương 238: Bộ Nghiên Cứu Võ Hồn (6/28)


Vương Triệt cười nói:
“Vì tôi chính là Vương Thiên Bá!”
Thân thể Lý Ngạn Minh lập tức chấn động, vì vừa nghe lời nói này của Vương Triệt thì ông ấy đã hiểu được hàm ý trong đó.
Lý Ngạn Minh trầm mặc một hồi thật lâu.
Sau đó ông ấy hạ giọng nói: “Tốt thôi! Vậy cậu phải cẩn thận đấy!”
---
Khi Vương Triệt đang đi tới Thành Vinh Đô, tại một khu vực trong Thành Vinh Đô.
Bên trong gian phòng của Bộ nghiên cứu Võ Hồn.
Triệu Hà năm nay vẫn là tráng niên, tuy chưa tới bảy mươi tuổi nhưng ông ta đã là thủ tọa của Bộ nghiên cứu Võ Hồn tại Châu Tây Nhạc.
Luận thiên phú, thực lực và bối cảnh của ông ta, tất nhiên là thiếu một thứ cũng không được.
Triệu Hà đã ngồi lên ghế thủ tọa này được mười năm.
Suốt mười năm qua, mỗi một năm trong các thành thị tại Châu Tây Nhạc đều sẽ xuất hiện rất nhiều loại Võ Hồn kì lạ, tổng cộng lại phải đến 3 con số.
Nhưng năm nay lại không giống những năm trước. Triệu Hà cảm thấy Võ Hồn thực sự là loại sức mạnh vô cùng thần kỳ.
Trước mắt mà nói, trong suốt một năm, toàn bộ Liên Bang Võ Hồn đều sẽ sinh ra đủ loại Võ Hồn kiểu mới. Nhưng phần lớn Võ Hồn kiểu mới đều thuộc về loại biến dị thông thường, có liên hệ rất lớn cùng với hoàn cảnh.
Một số nhỏ thuộc về biến dị thần bí, và chúng không có bao nhiêu liên hệ cùng với hoàn cảnh thời hiện đại.
Nhưng năm nay, Triệu Hà đã thấy được một loại Võ Hồn mà ông ta không biết nên miêu tả như thế nào.
Ông ta đang cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Trong phòng nghiên cứu, tất cả các giáo sư của Bộ nghiên cứu Võ Hồn tại Châu Tây Nhạc đều đang tập trung lại.
Bộ nghiên cứu Võ Hồn thuộc về chiến khu Châu Thành, là giới nghiên cứu Võ Hồn tuyến đầu lớn mạnh nhất.
Khi nhân loại nắm trong tay Võ Hồn, các đại chiến khu đều không có một thời một khắc nào ngừng nghiên cứu, giống như việc nghiên cứu về Hồn Sủng vậy.
Lúc này, những đại lão vừa dậm chân một cái đã đủ để nội bộ châu lục chấn động kia, lại đang nhao nhao quan sát một tấm hình.
“Chậc chậc... Sao cái Võ Hồn hình dáng tòa cung điện này lại khổng lồ như thế... Hết thảy còn có tới chín tầng. Mặc dù số tầng không cao, nhưng chi tiết của mỗi một tầng lại có rất nhiều... Hơn nữa, chiều cao của nó cũng không giống như chiều cao của cung điện bình thường... Lạ thường! Quá lạ thường!”
“Từ kỹ nghệ và hoa văn phong cách của cung điện này đến xem, nó không giống như là cung điện trong lịch sử của bảy đại chiến khu chúng ta. Võ Hồn hình dáng cung điện hoàn toàn mới như thế, từ thuở bình sinh đến nay tôi chưa bao giờ thấy qua!”
“Võ Hồn loại hình kiến trúc phần lớn đều có năng lực không gian bất phàm. Nhưng luận về tác dụng thì chẳng bao nhiêu... Tuy nhiên, khi tôi càng xem tòa cung điện này thì tôi càng cảm thấy nó cổ quái! Vì ngay cả tinh thần của tôi đều có chút hỗn loạn... Không được, nhất là những mảnh khắc văn tự khiến cho tôi không cách nào hiểu rõ... Đây không phải là văn tự của Liên Bang Võ Hồn chúng ta, có thể là một loại cổ văn thần bí nào đó... Đợi tôi thẩm tra một lát xem sao...”
“Quá thần kỳ! Tòa cung điện này quá thần kỳ! Một cái thần tạo chi vật như thế khiến cho tôi vừa nhìn là đã cảm thấy siêu phàm tuyệt luân rồi. Nhưng mặc dù tôi đã nhìn kỹ nhưng lại không cách nào suy đoán ra chỗ hữu dụng của nó...”
Rất nhiều giáo sư vây quanh tấm hình và nhìn một hồi lâu, nhưng bọn họ đều không thể nhìn ra thứ gì.
Bọn họ chỉ cảm thấy nó rất ngưu bức, nhưng lại không thể nói rõ là đến cùng nó ngưu bức như thế nào!
Loại cảm giác này xuất hiện là do sự thiếu hụt kiến thức đưa đến.
Nhưng kinh nghiệm phong phú đã nói cho bọn họ biết rằng, cái Võ Hồn này tuyệt đối rất lợi hại.
Triệu Hà nhìn vào đám giáo sư, dựng râu trừng mắt lên mà cười to, hỏi: “Ha ha ha ha! Chư vị giáo sư thấy thế nào? Đã nhìn ra chút gì của cái Võ Hồn này chưa?”
Tâm tình ông ấy đang rất vui sướng.
Châu Tây Nhạc đã có rất nhiều năm chưa từng xuất hiện qua loại Võ Hồn như này.
Không, chính xác mà nói là chưa bao giờ xuất hiện qua.
Chiến khu Đông Hoa thuộc một trong chín đại châu.
Và Châu Tây Nhạc của Triệu Hà năm nay đã có thể rực rỡ hào quang!
Một vị giáo sư già tóc bạc hoa râm lắc đầu nói:
“Tiểu Triệu! Cái Võ Hồn này thật sự không tầm thường! Bằng vào kiến thức của chúng tôi, thực sự không có cách nào nói ra cái gì! Tôi vừa rồi đã tra duyệt điển tịch ròng rã mấy giờ đồng hồ, nhưng dù là một ký tự cổ lão trên một mảnh ngói cũng đều không thể phân tích ra.”
“Tôi đã nghiên cứu Võ Hồn nhiều năm như vậy, nhưng loại tình huống này đúng là lần đầu tiên gặp phải. Không đơn giản! Thật sự không đơn giản! Chúng tôi không cách nào định phẩm cho cái Võ Hồn này!”
“Khả năng chỉ có chủ nhân của Võ Hồn tự mình đến chỗ chúng tôi và thi triển ra Võ Hồn, khi đó chúng tôi mới có thể tinh tế chậm rãi nghiên cứu rồi từ đó định phẩm cho nó.”
“Nếu chỉ nhìn qua hình ảnh này là không thể nào nghiên cứu ra được. Nhưng khi tôi vừa nhìn nó lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy nó ít nhất cũng là Võ Hồn phẩm chất Thiên Mệnh trở lên. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nó rất kỳ quái...”
Nghe vậy, tất cả các vị giáo sư đều đồng loạt tán thành.
Về Võ Hồn phẩm chất Thiên Mệnh trở lên, cường độ của nó đã vượt xa sự tưởng tượng của người thường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất