Chương 239: Rất Khó Phân Tích Chính Xác
Một vị giáo sư hỏi: “Tiểu Triệu! Tổng bộ chiến khu bên kia nói thế nào?”
Khi Triệu Hà nghe hỏi như thế, coi như có đứng trước mặt mấy chục vạn người để diễn thuyết, nhưng ông ấy cũng sẽ không có một chút biến hóa trên khuôn mặt chữ quốc của mình. Tuy nhiên, bây giờ ông ấy cũng nhịn không được mà có một chút đắc ý, nói:
“Tổng bộ bên kia cũng cùng một dạng với chư vị, cũng không thể nghiên cứu ra cái gì cả, nhưng ít ra bọn họ cũng đã định vị ra nó có phẩm chất Thiên Mệnh trở lên.”
“Thế nên lúc đó tôi đã trực tiếp cho bạn học sinh kia max điểm, rồi mới gửi báo cáo lên tổng bộ chiến khu.”
Đông đảo giáo sư nghe vậy thì lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Vị giáo sư già tóc bạc hoa râm kia nói: “Max điểm sao? Không đến mức đó chứ? Phẩm chất đều không định ra được mà! Bạn học sinh nắm giữ cái Võ Hồn này thật không đơn giản!”
Triệu Hà gật đầu, nói: “Ngài đã sắp hai trăm tuổi rồi mà phản ứng vẫn nhanh như vậy. Bạn học sinh kia gọi là Vương Triệt, là người mà quân đội Châu Tây Nhạc muốn bảo vệ.”
Vị giáo sư già lập tức mang vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Là anh chàng ấy à? Như vậy ngược lại tôi có thể hiểu!”
Mấy vị giáo sư đều đang vò đầu bứt tai.
“Tôi nói này Tiểu Triệu, anh và lão Lý cứ vòng vo làm gì? Các người đều coi nhóm chúng tôi là người ngoài sao?”
“Hay là chúng ta nên trực tiếp đi tìm bạn học sinh này đi! Mỗi khi nhìn cái Võ Hồn này là tâm tình của tôi ngứa ngáy không chịu nổi... Chỉ là hình chiếu 3D nhưng đã cho tôi cảm giác đặc biệt như vậy, nếu như Võ Hồn chân thật hiện ra trước mắt, cũng không biết uy thế của nó sẽ khủng bố cỡ nào đây...”
Triệu Hà vội vàng nói: “Đừng nóng vội, Khải Huyền Cúp sẽ lập tức bắt đầu, đến lúc đó bạn học sinh kia sẽ đến Thành Vinh Đô. Quân đội bên kia đã phát ra cảnh cáo cho chúng ta, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền em ấy. Nếu chư vị cứng rắn mắng mỏ với đám quân đội con lừa bướng bỉnh kia thì không nên.”
Rất nhiều giáo sư lập tức không nói nữa, nhưng cũng đều đoán ra điều gì đó.
Lúc này, một người đàn ông ăn mặc đồng phục văn phòng đi đến, rồi đưa cho Triệu Hà một bản văn kiện.
Triệu Hà tiếp nhận và nhìn lướt qua văn kiện, sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi.
Ông ấy nhìn về phía xa xa, đồng thời dùng tay hung hăng đập xuống mặt bàn một cái và mắng: “Bọn cẩu vật này! Tôi liền biết bọn hắn tuyệt đối sẽ không an phận mà!”
“Lý Ngạn Minh ơi Lý Ngạn Minh... Nếu như rừng Phù Không thật sự xảy ra chuyện, thì ông có 9 cái đầu cũng đều không đủ để chém đâu...”
Triệu Hà thở dài, sau đó liếc mắt nhìn về phía cái Võ Hồn đặc thù kia nói:
“Cậu nhóc này có loại Võ Hồn cường đại và đặc thù như thế, nhưng bối cảnh gia đình lại không có gì dùng, tổ tiên còn là người Miêu Hồng của châu Tây Nhạc... Bực bảo bối này mà để dính vào loại chuyện kia thì tôi thật không biết, Lý Ngạn Minh trước đây đã suy nghĩ như thế nào? Tại sao ông ta lại đáp ứng loại chuyện hoang đường vượt qua lẽ thường đó chứ?”
“Không được! Châu Tây Nhạc chúng ta nhất thiết phải đến bảo trụ em ấy mới được! Để tôi liên lạc một chút với căn cứ tổng bộ nghiên cứu Hồn Sủng tại châu Tây Nhạc.”
---
Hồn Sủng và Võ Hồn là hai đại chủ đề của thế giới đương đại.
Chỉ cần liên quan đến hai từ này thì đều tương đối phổ biến.
Ngay bây giờ, trên tầng năm của tổng bộ nghiên cứu Hồn Sủng tại châu Tây Nhạc.
Mộ giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng không giống như của thiếu nữ non nớt mà mười phần thành thục vang lên.
“Từng người đều không thể phân tích ra được à? Tuy các vị là giảng viên nhưng tôi nhìn thấy các vị cũng không bằng một em học sinh! Đều đã hơn nửa tháng và hình ảnh này đã chiếu lên hơn một ngàn lần, nhưng tất cả đều chẳng thể nhìn ra cái gì sao?”
Khí thế của giọng nói này mang ý tứ quở trách và cũng không một chút lưu tình.
“Giáo sư Đường, ngài phụ trách Từ Trường Giới đúng không? Trước đây khi ngài đem con Từ Lực Kiếm màu đỏ kia đến thành Thiên Tâm, nhưng ngài có nghĩ tới ngài đã ném đi mặt của của mình rồi hay không?”
m thanh trong trẻo lạnh lùng tiếp tục truyền đến.
Trên đài cao, một người phụ nữ ăn mặc đồng phục nghiên cứu màu trắng, cô ta có dáng người cao gầy, phong thái thướt tha.
Và cô ta đang lạnh lùng khiển trách với một vị giáo sư phía dưới.
“Mất mặt hơn chính là, từng người trong các vị đều là giáo sư, học giả đại danh đỉnh đỉnh, đức cao vọng trọng. Tại giới nghiên cứu Hồn Sủng trong chiến khu Đông Hoa này, từng người đều đã lấy qua không biết bao nhiêu vinh dự. Thế mà một chuyện mình không thể giải quyết, lại để cho một em học sinh đến giải quyết giúp!”
“Chuyện này còn không phải là chuyện mất mặt thì là gì? Mà mất mặt nhất chính là, người ta đã làm rất tốt rồi, nhưng các vị lại nhìn không ra thành tựu của người ta thế nào!”
“Thật sự, nếu như để chuyện này truyền ra, tất cả các vị liền đào cho mình một cái lỗ rồi trực tiếp chui vào đi!”
Người phụ nữ đã tức giận đến cực điểm.
Cho nên cô ta không có một câu nói nào lưu lại tình cảm.
Phía dưới đài, rất nhiều giáo sư và học giả nghiên cứu đều không dám ngẩng đầu.
Vị giáo sư Đường kia nhắm mắt nói:
“Cái này… Hà Bộ à, thật không phải là chúng tôi nhìn không ra... Mà do con Từ Lực Kiếm kia thực sự vô cùng cổ quái... Trong chiến đấu, ngay cả Hồn kỹ Điện Giật của Hạo Thiên Hổ mạnh mẽ như vậy nhưng nó đều có thể hấp thu... Hiển nhiên là nó đã trải qua một loại dị biến đặc thù nào đó... Trừ khi có thể mang nó về đây một lần nữa để cẩn thận nghiên cứu một chút...”
“Còn nếu chỉ quan sát qua hình ảnh chiến đấu sẽ rất khó phân tích chính xác.”