Chương 250: Dẫn Dụ
Chỉ một thoáng sau, rất nhiều con Kiến Lính ngàn chân đã tiến hóa, chúng trực tiếp huy động đôi cánh của mình và phi hành lên tầng trời thấp, hướng về phía Vương Triệt và cấp tốc bay tới.
Còn những con không có cánh, huyết nhục phần lưng của chúng sẽ nhấp nhô lên, dưới sự thôi thúc của chứng bệnh máu đen, chúng bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh thịt mang theo huyết dịch.
Trên thân chúng càng là nổi lên một trận ánh sáng trắng.
Sau đó chúng trực tiếp tiến hóa.
Phành Phạch! Phành Phạch!
Một con lại một con Kiến Lính ngàn chân đã tiến hóa thành Kiến Bay ngàn chân, tiếp đó chúng bay thẳng lên tầng trời thấp.
Chúng duy trì độ cao và đội hình chặt chẽ để bay về phía Vương Triệt.
Tên Quỷ Hồn Sư kia cũng mọc ra một đôi Hồn Dực, và hắn đứng tại trung tâm của đám Kiến Lính ngàn chân.
Cảnh tượng này giống như là một trận thủy triều mãnh thú đang bay thẳng lên trời, bao phủ cả một vùng đất.
Nhưng vị trí bị đám Kiến Lính ngàn chân bò qua đều cháy đen một mảnh.
Những hoa hoa cỏ cỏ và đủ loại tài nguyên trên vùng hoang dã, gần như bị ăn mòn không còn một mẩu.
Trông cực kỳ trơ trọi xác xơ.
Làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Không lâu sau, khi đám Kiến Lính ngàn chân đã cất cánh và bầy kiến khổng lồ kia dần dần biến mất...
Một bóng người mịt mờ nổi lên từ hư không, và bóng người này nhìn về hình ảnh phía xa mà không khỏi cười nói:
“Thiếu niên anh hùng Vương Thiên Bá cũng chỉ là như thế mà thôi! Mình còn tưởng rằng anh ta thật sự có biện pháp để giải quyết những con Kiến Bay ngàn chân bị mắc phải chứng bệnh máu đen kia... Nhưng anh ta cũng chỉ có thể chạy trốn... Tuy nhiên anh ta cũng rất can đảm! Lúc này vẫn có thể đứng ra quả là không tệ!”
“Ít nhất còn tốt hơn so với một ít minh tinh anh hùng tại các chiến khu khác, vì bọn họ mà gặp nạn thì chỉ muốn chạy trốn thật nhanh mà thôi.”
“Đúng là thiếu niên thiên tài lúc nào cũng cần thời gian để trưởng thành...”
“Nhưng nếu anh ta chạy trốn về phương hướng càng xa, thì quân đội tiếp viện muốn đuổi tới sẽ tốn thời gian càng lâu. Cho nên việc anh ta bị tên kia đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
“Ài, những tên Quỷ Hồn Sư này càng ngày càng xảo trá và khó đối phó hơn... Không nghĩ tới chứng bệnh máu đen đều có thể bị bọn hắn đưa ra tới! Chẳng lẽ bọn hắn đã có thể khống chế loại năng lượng kia? Xem ra, bên trong những tên Quỷ Hồn Sư cũng đã thức tỉnh ra một chút Võ Hồn ký quái rồi...”
Bóng người nói thầm vài câu, sau đó lần nữa biến mất trong hư không.
Tại tầng trời thấp, Từ Lực Kiếm dốc hết sức để chở Vương Triệt nhanh chóng bay về phía trước.
Lục Mao Trùng thì lui về phía sau để quan sát, nó không khỏi quấn càng chặt hơn vào chân Vương Triệt.
Kiến Bay ngàn chân rậm rạp chằng chịt, trông giống như một đàn châu chấu vậy.
Hơn nữa chúng đang càng ngày càng gần!
Lục Mao Trùng cảm thấy chính mình hôm nay sẽ có thể xong đời.
Thật là đáng sợ!
Những con Kiến Bay ngàn chân này có tu vi Hồn Lực cũng không yếu, phần lớn đều có bốn đến năm trăm năm tu vi Hồn Lực.
Lúc này chứng bệnh máu đen đã phát tác, vì vậy chiến lực của chúng đã được đề thăng thêm một cái cấp bậc nên càng mạnh hơn.
Đối phó với một hai con thì Lục Mao Trùng còn cảm thấy mình chắc chắn đánh thắng.
Dù là hai ba con thì nó cũng có thể đánh thắng được.
Mười con trở xuống thì Lục Mao Trùng vẫn rất có lòng tin.
Nhưng nhiều con như vậy thì...
Mười con Lục Mao Trùng như nó cũng đánh không lại a!
Nó lập tức trầm tư.
“Ti ngô ti ngô!”
Lục Mao Trùng hướng về phía Vương Triệt kêu lên hai tiếng, phảng phất như muốn biểu đạt cái gì.
Vương Triệt bị chọc cười nói: “Sao? Mi nói trước khi chết còn muốn nghe thêm mấy chương cố sự à? Yêu cầu không nhiều chỉ là 10 chương thôi hả?”
Cái đứa bé ngốc này!
Vương Triệt nói: “Yên tâm đi, mi vẫn còn chưa biết bay, nếu mi mà chết như vậy thì quá dở rồi!”
Lục Mao Trùng suy nghĩ và cảm thấy rất có đạo lý, nên nó lập tức sục sôi ý chí chiến đấu: Mình không thể chết bây giờ được!
Ánh mắt Vương Triệt lấp lóe và cười cười, sau đó anh tiếp tục chạy trốn...
---
Cùng lúc đó.
Tại một căn cứ quân sự trong vùng biên giới của thành Vinh Đô.
Trong một căn phòng.
Ầm Ầm Ầm!
m thanh bàn tay đập nện lên bàn liên tục truyền đến.
Triệu Hà tức giận chỉ vào một vị sĩ quan trước mặt, quát: “Ai bảo cậu đồng ý vậy hả? Cậu đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Ai cho cậu đồng ý? Anh ta là ai cậu biết không? Thế mà cậu lại dám đồng ý trong khi anh ta vẫn là học sinh! Anh ta chỉ là một vị học sinh vừa mới thức tỉnh Võ Hồn thôi đấy! Tại sao cậu lại để cho anh ta đi kiềm chế những tên Quỷ Hồn Sư và đám Kiến Lính ngàn chân kia chứ?”
Vị sĩ quan phía đối diện hạ giọng nói: “Tôi biết anh ta là Vương Thiên Bá! Chính bởi vì tôi biết và lại là anh ta tự mình nói ra nên tôi mới đồng ý! Anh ta là thiếu niên anh hùng, là một vị thiên tài, chứ không phải là dạng học sinh bình thường!”
Triệu Hà bị vị quân sĩ này làm cho tức cười, nói: “Đánh rắm! Dù là thiên tài thì cũng phải cho anh ta có thời gian phát triển chứ! Cậu thật sự không biết loại chuyện này à?”
Triệu Hà càng nói càng tức.
Đã rất lâu rồi ông ta không có tức giận như vậy.