Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 249: Quỷ Hồn Sư Xuất Hiện

Chương 249: Quỷ Hồn Sư Xuất Hiện


Bởi vì Kiến Lính ngàn chân có rất nhiều chân, nên hành động và tốc độ của chúng rất nhanh.
Đồng thời chất nhầy trong miệng chúng có thể ăn mòn rất nhiều kim loại nham thạch sau khi bị dính phải.
Bởi vậy, một khi bị mấy con Kiến Lính ngàn chân này lẻn vào, chúng sẽ có thể nhẹ nhõm phá hư hệ thống động lực của tàu đệm từ trường.
Khuyết điểm của Kiến Lính ngàn chân chính là thể chất của chúng không được tốt, cho nên chúng không thể đi một quãng đường xa.
Nhưng bây giờ chúng rõ ràng rất không thích hợp.
Lúc này, trên thân mỗi một con Kiến Lính ngàn chân đều như bị sơn lên một màu đen, trên thân bọn chúng đang hiện lên mạch máu bên ngoài làn da và mạch máu còn đang ngọ nguậy.
Giống như là lúc nào mạch máu của bọn chúng cũng có thể nổ tung vậy.
Tuy nhiên, bọn chúng lại không biết mệt mỏi mà điên cuồng xông về phía trước.
Vương Triệt nói thầm một tiếng: “Bệnh máu đen!”
Chứng bệnh này xem như là bệnh nan y của Hồn Sủng.
Cũng không phải do chứng bệnh này quá biến thái, mà chủ yếu là do nó rất phiền phức. Thời kỳ phát bệnh vừa ngắn lại vừa nhanh, có thể trong một ngày đến hai ngày là xong.
Thậm chí nửa ngày cũng không đến.
Muốn cứu chữa sẽ cần dùng thời gian vô cùng gấp.
Nghe nói nguyên nhân hình thành chứng bệnh này là di chứng từ trận đại chiến thế giới năm đó lưu lại.
Hồn Thú dính vào một loại năng lượng nào đó có tính phá hại rất cường đại, tiếp đó chúng sẽ cấp tốc bị lây nhiễm...
Vương Triệt lắc đầu nói: “So với Kiến Lính ngàn chân bình thường, nhưng con này phải cường đại hơn rất nhiều... Mấy tên phần tử khủng bố kia thật đúng là nghiệp chướng.”
Thật ra Kiến Lính ngàn chân có tính tình tương đối ôn hòa, bình thường chúng sẽ không công kích nhân loại.
Nhưng hiện nay Hồn Thú hoang dã đã không giống với trước đó.
Trong mấy trăm năm sau trận đại chiến năm đó, quan hệ giữa nhân loại và Hồn Thú đã ở vào thời kỳ ma quỷ, tăng thêm nguyên nhân hồn thổ, nên khi đó sẽ xuất hiện tình huống thú triều tập kích thành thị của nhân loại.
Nhưng vào thời hiện đại ba ngàn năm sau, dù cho mấy trăm năm qua đi nhưng cũng chưa từng xảy ra tình huống thú triều tập kích một lần nào.
Vì Hồn Thú hoang dã đều đã có nơi ở của riêng mình, nên chỉ cần nhân loại không công kích thì chúng sẽ không có ác ý.
Coi như cho đám Hồn Thú hoang dã ăn uống trong khoảng cách gần, nhưng cũng sẽ không xuất hiện bao nhiêu vấn đề.
Vương Triệt khẽ nhíu mày nói: “Đã không cứu được chúng nữa rồi...”
Một hai con thì anh còn có thể đi tìm biện pháp cứu chứa. Vì
chứng bệnh nan y này với anh mà nói là không có vấn đề gì to tát.
Nhưng mà hàng trăm hàng ngàn con như này thì... Thôi được rồi.
Đúng lúc này, ở hậu phương đám Kiến Lính ngàn chân bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai: “Vương Thiên Bá! Cuối cùng mày cũng đã xuất hiện! Đừng nói là mày đeo mặt nạ, coi như mày có hóa thành tro thì mỗi một vị Thánh Đồ chúng tao đều có thể nhận ra!”
Giọng nói này có lực xuyên thấu mạnh phi thường, cách nhau xa như vậy mà Vương Triệt đều có thể nghe rất rõ ràng.
Vương Triệt cúi đầu quan sát, anh lập tức trông thấy một thân ảnh thần bí mặc một bộ quần áo màu đen được đặc chế.
Vương Triệt hơi sững sờ, sau đó anh lại nhìn Lục Mao Trùng dưới chân, nói: “Chà, mình đeo mặt nạ mà hắn ta đều có thể nhận ra mình trong nháy mắt! Không biết có phải là do Lục Mao Trùng đã làm mình bại lộ không nhỉ?”
Ban đầu khi ở rừng Phù Không, Tiết Bá Thiên không chỉ có thấy được Vương Triệt, mà hắn ta cũng đã điều tra qua anh và còn thấy cả Lục Mao Trùng.
Tuy bây giờ Vương Triệt đã đeo mặt nạ để xuất hiện, nhưng tên kia có thể trong nháy mắt phát hiện ra anh, vậy cũng chỉ có thể là do Lục Mao Trùng.
Dù sao một con Lục Mao Trùng đặc biệt như thế, hắn ta vừa mới liếc mắt thì liền có thể nhìn ra.
Đương nhiên, có thể những tên Quỷ Hồn Sư này còn có phương thức phân biệt đặc thù nào khác.
“Ti ngô? ! !”
Lục Mao Trùng quấn quanh chân Vương Triệt kêu lên.
Tựa như nó muốn nói: tôi đâu có biết gì đâu!
Lúc này, chỉ thấy quanh người của thân ảnh kia đã có hồn lực bành trướng.
Hắn ta đánh ra một quyền và ngưng tụ ra một vỏ ốc biển màu đen.
Tiếp đó hắn đặt vỏ ốc biển lên miệng và nhẹ nhàng thổi.
Ô ô ô ô ~!
Khi âm thanh dần dần khuếch tán, những con Kiến Lính ngàn chân kia bắt đầu chỉnh tề dừng lại.
Sau đó…
Vô số ánh mắt lập tức nhìn vào trên người Vương Triệt đang lơ lửng giữa không trung.
Sát khí liên tục đập vào mặt anh!
Bóng người màu đen bất chợt hét lớn một tiếng: “Vương Thiên Bá! Cho dù mày có thể bay ở trên không, nhưng hôm nay mày nhất định sẽ chết tại nơi này!”
Đúng như Vương Triệt đã dự liệu, bên trong đám Kiến Lính ngàn chân kia chỉ có một tên mặt đồ đen này.
Từ trang phục cho đến khí thế của hắn, rõ ràng hắn chính là một tên Quỷ Hồn Sư.
Vỏ ốc biển màu đen mà hắn lấy ra chính là Võ Hồn của hắn, và hình như nó có thể khống chế đám Kiến Lính ngàn chân đã mắc phải chứng bệnh máu đen kia.
Vương Triệt cười cười rồi không nói hai lời mà xoay người bay đi.
Nhưng anh không hướng về phương hướng lúc đầu, mà anh lại hướng về một phương hướng khác.
Tên Quỷ Hồn Sư liền hét to lên: “Chạy hả? Mày cho rằng mày có thể chạy thoát được sao? Chỉ mỗi mình mày biết bay thôi à? Tất cả đều bay lên cho ta!”
Sau đó hắn ta thổi mạnh vào vỏ ốc biển màu đen.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất