Chương 100: Ba Phút
Tin tức quá ít, không thể nào đoán ra được.
- Được rồi, không dây dưa nữa, thời gian của tao có hạn, ba phút... Bọn mày có ba phút đồng hồ, để tao hỏi bọn mày trả lời, trả lời được thì có thể sống, còn không được... Xin lỗi nhé, bọn mày vẫn sẽ sống nhưng là sống dưới địa ngục. Ngoài ra đừng có ý nghĩ kéo dài thời gian, hết giờ tao sẽ lựa chọn giúp bọn mày thôi.
Dương Gian lạnh lùng nói, những người này ra tay đã để cho hắn chứng kiến được cái gì gọi là tàn nhẫn, chưa tới 10 giây đã giết chết một người. Nếu hắn không chuẩn bị từ trước, thì có lẽ đã bị trúng chiêu rồi, không trách được Nghiêm Lực lại bị mấy tên này tóm gọn. Máu quỷ của anh ta có khiếm khuyết rất lớn, khi đối phó với lệ quỷ thì rất lợi hại nhưng không có tác dụng gì khi đối phó với người.
Nhưng thứ đáng sợ trên thế giới này không chỉ có mỗi quỷ mà còn có cả người.
- Hiện tại bắt đầu đếm ngược, câu hỏi đầu tiên... Bọn mày là do ai sai khiến? À, hỏi như thế không không đúng, dạng này thì đương nhiên là có người đứng phía sau rồi, hơn nữa hậu trường phải rất lớn, ừ, phải hỏi như này, hoàn thành vụ này thì bọn mày sẽ kiếm được bao nhiêu?
Nói xong, hắn lấy điện thoại để ở trên bàn, bên trên mà hình đang đếm ngược 3 phút.
Đây là thời gian đếm ngược của sinh mệnh mấy người này được Dương Gian đặt ra.
Hác Thiểu Văn nói:
- Mày cho rằng chỉ hỏi như vậy, tao sẽ nói cho mày biết hay sao? Tin tức của khách hàng là không thể tiết lộ, đây là quy củ của bọn tao.
Dương Gian nói:
- Có thể thay đổi quy củ.
Hác Thiểu Văn nói:
- Kết cục của những người phá hư quy củ sẽ rất thảm.
Dương Gian chỉ chỉ thời gian đang đếm ngược trên điện thoại và nói:
- Vậy sao mày dám chắc chắn được rằng rơi vào tay tao sẽ không bi thảm? Mày không nói cũng không sao, tao có thể hỏi người khác.
Ánh mắt hắn chuyển qua người khác.
- Bọn mày biết ai là người thuê bọn mày để đối phó với tao và Nghiêm Lực không? Ai nói ra thì tao có thể thả người đó nhưng chỉ có một người mà thôi, hi vọng bọn mày cố gắng quý trọng cơ hội này.
Có điều mà mấy tên đàn ông mặc âu phục này lại giống như những người câm, không hé miệng nói lời nào hết.
- Bọn tao đều đã ký qua bản cam kết bảo mật, mày không cần phải phí thời gian để hỏi bọn tao đâu... Năng lực của mày rất đặc biệt, nhưng mày đã trở thành ngự quỷ nhân, chắc mày cũng hiểu được, mày không sống được lâu nữa. Nếu không tao tính như thế này, bọn tao sẽ từ bỏ vụ này, hai bên sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mày cảm thấy sao?
Sắc mặt Hác Thiểu Văn rất nặng nề, hắn ta mơ hồ cảm thấy rất khó để giải quyết được Dương Gian.
Hơn nữa, hắn rất gian xảo, giống như một con sói, nhìn qua thì thấy giống một con chó mà thôi nhưng nếu tiếp xúc với hắn, kiểu gì cũng sẽ bị hắn xé mất một miếng thịt.
Dương Gian nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ quái:
- Bọn mày tìm tới cửa, đánh cho bạn của tao thành dạng này, sau đó còn đóng đinh người ta lên cột như chúa Jesus, hơn nữa định bắt cóc người nhà của tao, ép buộc tao giao đồ... Thật vất vả lắm mới có thể gặp mặt nhau, bọn mày định dùng tên để trói tao lại, hiện tại mày nói với tao là xem như chuyện này chưa từng xảy ra? Mày cảm thấy tao ngu lắm hay sao? Không trả lời câu hỏi thứ nhất cũng không sao, cái này tao và Nghiêm Lực sẽ tìm hiểu dần dần nhưng trước đó tao hi vọng sẽ tăng thêm hiểu biết cho bọn mày, làm người thì nên làm những thứ gì.
Nói xong, hắn nhìn vào bóng đèn trong phòng khách.
- Xì xì!
Tiếng dòng điện rè rất nhỏ, không biết từ lúc nào ánh đèn màu trắng đã đổi thành màu đỏ, tỏa ra ánh đỏ. Ánh đèn đỏ chiếu khắp căn phòng khiến cho toàn bộ đều bị bao phủ bởi một màu đỏ. Nhưng ánh đèn không chỉ bao phủ mỗi phòng khách, khi Hác Thiểu Văn nhìn ra cửa sổ, hắn ta thấy bên ngoài cũng bị bao phủ bởi thế giới màu đỏ, xung quanh đều yên tĩnh, im ắng đến lạ thường.
- Như vậy, nên bắt đầu từ ai đây?
Dương Gian từ từ đứng dậy, ánh mắt hắn đả qua đảo lại giữa đám người. Lúc này, Nghiêm Lực đang bị đóng đinh đã nằm dưới mặt đất, sau khi nhìn thấy toàn bộ đều bị bao phủ bởi thế giới màu đỏ, sắc mặt anh ta thay đổi ngay lập tức.
Quỷ vực.
Không nghĩ ra được, vậy mà Dương Gian lại sử dụng đến Quỷ Vực, xem ra hắn ta định làm thật.
Nghiêm Lực nói:
- Hác Thiểu Văn, tao khuyên mày vẫn nên phối hợp với Dương Gian, nếu không mày sẽ phải chụi đựng hậu quả mà trước đó mày không thể nào nghĩ đến đâu, hắn không giống với tao, quỷ trong người hắn là... Một loại tồn tại đặc biệt.
Nhìn thì giống như đang khuyên người khác nhưng thật ra là đang giúp Dương Gian mau chóng đạt được mục đích hơn.
Một tên làm ác quỷ, một kẻ làm thiên thần, đúng là không còn gì hợp hơn.
Thật ra có sử dụng quỷ vực hay không đều dựa vào tâm trạng của Dương Gian, hắn không phải là thứ mà người bình thường có thể đối phó được.
Là một con quỷ đặc biệt?
Hác Thiểu Văn cười lạnh:
- Trong mắt tao không có cái gì gọi là năng lực không thể giải thích, chỉ cần bọn mày còn là người thì vẫn còn có cách đối phó.
Nói xong, trong tay hắn ta lại thêm một khẩu súng lục.
- Pằng, pằng, pằng!
Hắn ta bắn ba phát liên tiếp vào trán và ngực của Dương Gian, không có cách nào có thể né được mấy phát bắn ở khoảng cách gần như thế.
- Rầm!
Dương Gian vừa mới đứng lên, sau một giây đã ngã sấp mặt xuống đất, máu chảy ra ào ào.
Chết rồi?
Ánh mắt Hác Thiểu Văn chăm chú, hắn ta không hề hưng phấn nhưng chưa chờ cho hắn ta kiểm tra kỹ lại, ánh sáng màu hồng chợt lóe lên một cái.
Hắn ta lại phát hiện thi thể nằm dưới đất không phải là Dương Gian mà là một tên đàn em của hắn ta, Dương Gian đã biến mất.
Bấy giờ một tên đàn em giật mình, vội vàng nhìn đồng bạn bên cạnh hắn ta.
- Ông chủ, chuyện này, sao lại như thế, vì sao người chết là Triệu Cương, không phải lúc nãy hắn ta vẫn còn ở đây hay sao...
Không biết từ lúc nào, đồng bọn đứng bên cạnh hắn ta lại biến thành Dương Gian, Dương Gian nhếch miệng cười cười với hắn.
Trưng ra bộ mặt hồn nhiên ngây thơ, vô hại lại khiến cho người khác cảm thấy được sự khủng bố.
- Thôi mày làm người đầu tiên đi.
Dương Gian đưa tay túm lấy cổ của tên này, sau đó đẩy tên này đi ra phía trước.
- Đoàng!
Hác Thiểu Văn lại bắn thêm một phát, Dương Gian lại ngã xuống đất.
Nhưng mà, ngay khi thi thể chạm đất lại biến thành một tên đàn em khác.
Chỉ trong chốc lát, hắn ta đã giết chết ba người nhưng sắc mặt của Hác Thiểu Văn lại không có thay đổi gì, vẫn lạnh lùng như trước, hắn ta nói:
- Đi ra, có bản lĩnh thì đi ra đây.
- Leng keng!
Sau một giây, có một viên đạn rơi từ trần nhà xuống, rơi trúng đầu hắn ta.
Một viên đạn màu vàng, trong suốt, đây không phải đạn làm từ đồng thau, mà chính là vàng.
- Dùng vàng để làm đầu đạn? Xem ra mày đã chuẩn bị rất chu đáo nhưng rất tiếc, người mày đối đầu hôm nay lại là tao.
Dương Gian chậm rãi đi từ trong phòng ngủ đi ra, sắc mặt hắn bình tĩnh đến đáng sợ, còn mang theo một cảm giác quỷ dị. Hác Thiểu Văn lập tức giơ súng lên nhưng sau đó dừng lại ngay, không bóp cò.