Chương 194: Anh Ta Là Lệ Quỷ
Miêu Tiểu Thiện kinh ngạc nói:
- Không phải chứ, ý cậu là sao? Không phải là cậu nghi ngờ anh họ của tôi là quỷ đấy chứ, anh ấy đi đến đây cùng tôi mà.
- Mẹ nó, Dương Gian, cậu lại nói chuyện ma quỷ ở trong chỗ này, người anh họ của Miêu Tiểu Thiện là quỷ? Vừa rồi anh ta còn ngồi ở đây chung với chúng ta mà.
Dương Gian nói:
- Anh ta vừa đi vệ sinh xong, lập tức vội vàng định rời đi, điều này vốn dĩ không hề bình thường chút nào. Hơn nữa trang phục mặc ở trên người lại không giống với lúc trước, sự thay đổi này thật khiến cho người ta khó lòng mà không nghi ngờ cho được. Mẹ nó, quan tâm gì đến chuyện anh ta có là quỷ hay không làm gì, cứ th sẽ biết ngay thôi.
Nói xong, hắn móc ra một khẩu súng chỉ, sau đó chỉ thẳng vào trán của Thượng Quan Vân.
- Nếu là người, sau khi chịu phát súng này, chắc chắn anh ta sẽ chết, còn nếu không chết... anh ta chắc chắn chính là quỷ.
Miêu Tiểu Thiện hoảng sợ, vội vàng chạy qua định ngăn cản hành động của Dương Gian.
Dương Gian kêu một tiếng:
- Vương San San.
Vương San San ở một bên, đột nhiên đứng dậy ôm chặt lấy Miêu Tiểu Thiện.
Hai cánh tay vừa mềm mại vừa lạnh lẽo, một khi ôm chặt lại toát cỗ lực lượng đáng sợ, không thể nào thoát ra được, dường như đây không phải sức mạnh mà người con gái như cô có được.
Hiện tại Miêu Tiểu Thiện đã gấp đến độ sắp khóc đến nơi rồi nhưng cô không biết làm cách nào để thoát khỏi vòng tay của Vương San San cả.
- Vương San San, cậu làm cái gì thế? Không thể để cho Dương Gian làm xằng làm bậy như thế được, sẽ chết người đấy.
Nhưng Vương San San lại không hề nói một lời, sắc mặt lúc này của cô có chút mờ mịt, dường như chính bản thân cô cũng không hề biết được chính bản thân đang làm cái gì nữa.
Đây là do Dương Gian đã khống chế cô.
Trương Vĩ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Gian:
- Dương Gian, cậu nghĩ cho thật kỹ a, nếu cậu phạm sai lầm thì sẽ có người chết đấy.
Triệu Lỗi giữ im lặng, hắn ta không biết có nên ngăn cản hay là không.
Dù sao Dương Gian chính là người đã có kinh nghiệm tiếp xúc với quỷ, sự suy đoán của hắn là đáng giá để tin tưởng, chỉ là nếu Thượng Quan Vân chính là quỷ, hắn cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng nổi.
Giờ phút này Dương Gian đã bật chốt an toàn của súng, bình tĩnh nói:
- Tôi tin tưởng vào suy đoán của bản thân tôi mà có sai nữa thì tôi cũng nhận hết.
Miêu Tiểu Thiện vừa khóc vừa cầu xin.
- Vậy cậu đã cân nhắc đến cảm nhận cảu tôi chưa? Dương Gian, cầu xin cậu đừng có bắn, chắc chắn cậu sẽ còn có cách khác để tìm ra con quỷ kia đúng không? Không cần nổ súng thì cậu vẫn có thể tìm ra được mà, tôi xin cậu đấy, cậu đừng có bắn anh họ tôi.
Dương Gian nói:
- Nếu không muốn tiếp xúc trực tiếp với quỷ, đây chính là cách hiệu quả nhất, cậu cũng đừng trách vì sao tớ lại tàn nhẫn đến như thế này, chờ cho đến khi cậu hiểu được sự khủng bố của lệ quỷ. Có lẽ cậu sẽ không do dự chút nào mà nổ súng bắn luôn chứ không còn dài dòng như tôi đâu. Đến khi đó cậu sẽ hiểu, bất kể là sự do dự nào thì cậu đều sẽ bỏ qua một cơ hội sống sót, cho nên, tôi vẫn mong cậu hay tin tưởng ở tôi.
Thượng Quan Vân tỏ ra bộ dạng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, hắn ta nói:
- Vị bạn học này, cậu chờ một chút, cậu đang làm gì vậy? Có gì thì cứ ngồi xuống nói chuyện với nhau là được rồi mà...
- Đoàng!
Nhưng mà không chờ cho hắn ta kịp nói xong, Dương Gian đã không do dự chút nào khi bóp cò.
Miêu Tiểu Thiện hoảng sợ quá độ, phải hét ầm lên.
- A!
Ở một khoảng cách gần như vậy, Dương Gian không thể nào bắn trật được, cho dù Dương Gian có là còn gà trong việc bắn súng.
Một viên đạn bay thẳng vào đầu của Thượng Quan Vân.
Nếu anh ta là người bình thường, sau khi trúng một phát súng này chắc chắn anh ta sẽ nằm trên mặt đất co giật mấy giây rồi chết.
Thượng Quan Vân giận dữ, lập tức mắng mỏ Dương Gian:
- Cậu bị điên à, đang yên đang lành nổ súng làm cái gì, cậu có biết như vậy là nguy hiểm lắm không?
-...
Giờ khắc này tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, há hốc mồm, giống như bọn họ đang gặp quỷ vậy, cả đám đều nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Vân, ngay cả Miêu Tiểu Thiện cũng phải sững sờ một lát, sau đó bắt đầu \ sợ hãi.
Tên này trúng một phát súng mà còn không có biểu hiện gì hết, hơn nữa cũng chẳng bị gì luôn.
- Đoàng!
Dương Gian không do dự chút nào tiếp tục bắn thêm một phát nữa. Lần này viên đạn cũng bay trúng vào đầu của Thượng Quan Vân, hắn có thể thấy rõ ràng viên đạn đã bay trúng vào ót của anh ta nhưng Thượng Quan Vân vẫn còn có thể nói:
- Dương Gian, thế mà cậu vẫn tiếp tục bắn? Cậu điện thật sự rồi à, cậu có tin là tôi báo cảnh không?
Thế nhưng khi hắn ta vừa mở miệng để nói câu này ra, vốn dĩ trước đó Thượng Quan Vân còn đang nổi giận đùng đùng, đột nhiên sắc mặt anh ta cứng đờ, sau đó nhanh chóng biến thành tái nhợt, thần thái trong ánh mắt bắt đầu biến mất nhanh chóng, đồng thời thân thể của anh ta bắt đầu mờ dần... Cuối cùng biến mất một cách quỷ dị ở trước mặt mọi người.
Giống như là một cái bóng vậy, sau khi xóa đi thì sẽ không để lại dấu vết gì, không có cái gì lưu lại hết.
À có chứ, đó là hai viên đạn màu vàng óng rơi từ từ xuống đất.
Trương Vĩ hoảng sợ hỏi:
- Chuyện này, chuyện này là gì vậy? Nó, nó đâu rồi.
Dương Gian nhíu mày:
- Không biết nhưng tôi chắc chắn là con quỷ này muốn dùng một thân phận thực sự để trà trộn vào đám người chúng ta, có thể nó cần một cơ thể người mới có thể xuất hiện ở trước mặt chúng ta. Lúc nãy do tôi nhìn thấu ngụy trang của nó, nó không còn cách nào khác hơn là từ bỏ thân thể của Thượng Quan Vân, kết quả mọi người cũng đã thấy, nó đã biến mất. Nếu suy đoán của tôi không sai, có lẽ hiện tại nó vẫn còn đang dùng cách lúc trước để đứng đâu đó xung quanh chúng ta, còn nó có rời đi hay chưa tôi cũng không dám khẳng định. Tôi đã gặp không ít chuyện linh dị nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một con lệ quỷ có khả năng ẩn nấp, một khi nó có được thân phận của người khác, đơn giản là giống như đúc với người đó, không thể nào phân biệt được.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn càng trở nên nghiêm túc.
Một con quỷ nắm giữ một thận phận giống như một người bình thường, trà trộn vào trong xã hội này. Vậy mục đích thật sự của những hành động này là cái gì? Và kết cục khi nó trà trộn thành công sẽ là gì? Điều này hắn không dám tưởng tượng đến. Bời vì chuyện này không thể là chuyện tốt được, mà là một chuyện vô cùng tồi tệ.
Triệu Lỗi nói:
- Nó đã biến mất, vậy Thượng Quan Vân thì sao? Anh ta đang ở đâu?
Dương Gian cất khẩu súng lục, sau đó đi đến WC.
- Đi vào WC cùng với tôi.
Mọi người vội vàng đi theo hắn, thế nhưng ngay khi mọi người đi vào bên trong, trên cánh cửa kính ở trong phòng lại hiện lên có 6 người, mà lúc đó chỉ có 5 người ở trong phòng là Vương San San, Miêu Tiểu Thiện, Trương Vĩ, Triệu Lỗi và Dương Gian.
Lần này vẫn thế, vẫn thừa ra một người, chỉ là không có một ai chú ý đến điều này mà thôi.