Chương 33: Sỉ Nhục
Vương Hải Yến nói:
- Con đúng là không có một chút kiêu ngạo nào sao, người như cậu ta tốt nhất đừng gặp. Nhà chúng ta không thể tuỳ tiện như thế được.
- Hu hu.....
Vương San San khóc, tức giận quay đầu bỏ đi vào nhà.
Ngồi trên xe buýt công cộng, nhìn vào tờ 200 đồng trong tay, trong long Dương Gian cũng hiểu được ý tứ trong hành động của mẹ Vương San San.
Là khinh miệt cùng nhục nhã.
Nếu đổi lại là người khác, hắn chắc chắn đã nổi giận rồi.
Nhưng mà Dương Gian vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên, bởi vì hắn biết có giận cũng chẳng để làm gì.
Điều kiện của gia đình Vương San San cũng không tệ mà cô cũng khá xinh đẹp, bình thường lại không có liên quan gì.
Đột nhiên, hôm nay lại mang cô về nhà, cha mẹ cô chắc chắn sẽ xa lánh loại người như mình.
Cho dù có nổi giận cũng chỉ làm mất mặt thêm thôi, không thể vì 200 đồng mà đánh Vương Hải Yến được.
Hơn nữa chuyện này đối với hắn mà nói, hiện tại nó cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Lúc trước cứu Vương San San cũng không có ý đồ gì.
- Làm người tốt đúng là không dễ dàng a, không trách được quỷ có thể xuất hiện.
Dương Gian sờ mu bàn tay của mình, bỏ 200 đồng vào túi.
Sau khi về đến nhà, hắn liền lăn ra ngủ vì hắn quá mệt mỏi.
Mà những học sinh khác cũng bắt đầu về đến nhà, cho dù xảy ra chyện gì thì cảm giác về nhà luôn luôn thấy an tâm.
Hiện tại, Trương Vĩ về tới biệt thự của mình.
Hắn cũng không có nói dối, hắn đúng là một phú nhị đại.
Chỉ là ngày bình thường hắn rất biết điều cùng với điệu thấp mà thôi, hắn không có tính cách phá gia chi tử gì đó.
- Làm sao đến giờ mới về nhà, điện thoại cũng gọi không được, đã đi đâu, làm cái gì cả đêm vậy>
Trương Vĩ vừa đi đến cửa, đã thấy cha hắn Trương Hiển Quý từ trong nhà đi ra, mang theo vẻ nghiêm túc nhìn hắn.
Trương Vĩ co cổ lại:
- Trường học....... cùng bạn bè đi ra ngoài chơi.
Hắn muốn nói trường học có ma, chính mình bị sợ chết khiếp.
Nhưng hắn cảm thấy nói chuyện này ra là đang sỉ nhục trí thông minh của cha mình cho nên cũng không có nói ra mà bịa ra một chuyện để nói dối.
- Đi ra ngoài chơi? Lần tới không được phép làm như thế.
Trương Hiển Quý cũng không có trách móc nặng lời, sau đó thuận miệng nói một câu:
- Vào ăn cơm đi, sau đó đi học, đừng có đi muộn.
Đến trường?
Đột nhiên con ngươi của Trương Vĩ co lại, hoảng sợ nói:
- Không con sẽ không đến trường, không đi học nữa.
Trương Hiển Quý nói:
- Không đi học nữa, vậy thì con muốn làm cái gì?
- Làm cái gì cũng được, nhưng con sẽ không đi đến trường.
Còn dám đến trường trung học số 7? Không muốn sống nữa hay sao, chỗ đó đang xảy ra chuyện quỷ quái, trước đó vất vả lắm mới thoát ra được, giờ lại trở về đó không phải là muốn tự sát hay sao?
Không, cho dù có tự sát đi nữa thì cũng không có quay lại trường.
Trương Hiển Quý trừng mắt nhìn hắn:
- Có phải con lại thấy ngứa da hay không, con dám trốn học? Chuẩn bị thi tốt nghiệp rồi, con không muốn thi vào đại học à?
- Không học đại học cũng được, con sẽ không đến trường nữa, cha à, cha cũng đừng có ép con. Hiện tại trong trường còn xảy ra chuyện mà quỷ, đi đến trường bây giờ sẽ chết người đó. Đêm hôm qua ở trường học xảy ra chuyện ma quỷ khiến mấy chục bạn học của con chết hết rồi. Khó khăn lắm con mới trốn ra được, giờ có đánh chết con, con cũng không dám quay lại trường.
- Chuyện ma quỷ? Đầu óc của con có phải bị bệnh không, đi, đi theo cha, cha đưa con đến trường. Nếu có chuyện ma quỷ thì cha cũng muốn nhìn xem một chút, trước giờ cha cũng chưa thấy ma quỷ bao giờ.
Trương Hiển Quý cầm lấy tay của Trương Vĩ nói.
Trương Vĩ nhảy dựng lên, dùng sức gỡ tay ông ra, sợ hãi nói:
- Thảy tay con ra, thả ra, đã nói không đi học là sẽ không có đến trường nữa. Trương Vĩ con dù có chết, cũng phải chết ở bên ngoài, con tự tử cũng được, bị người chỉa súng vào đầu cũng được. Nhưng đời này con sẽ không bước chân vào trường số 7. Con nói được là con làm được, cha không tin thì có thể thử.
Trương Hiển Quý tức giận nói:
- Không đi học cũng được, tiền tiêu vặt của con sau này cha cũng sẽ không cho một xu, tự lo liệu mà nuôi sống bản thân đi.
-.....
Trương Vĩ yên lặng, đi vào trong phòng.
- Có bản lĩnh thì trốn ở trong phòng đi, đừng có đi ra nữa.
Một lúc sau, Trương Vĩ cầm hai quyển sách đi ra:
- Cha, con đi học đây.
Trương Hiển Quý lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Ra khỏi nhà xong Trương Vĩ vừa đi vừa cười khẩy.
Đến trường?
Đời này không thể nào xảy ra chuyện đó được, kiếp sau cũng thế.
Ai nói cầm sách thì sẽ đi học, hắn không thể đi chơi net sao?
Trương Vĩ đi đến trước cửa tiệm nét nói:
- Hôm nay, ta, Trương Vĩ sẽ giết hai mươi con gà.
Nhưng mà hắn ngồi chưa được bao lâu liền có hai cảnh sát đến tìm hắn.
Một người cảnh sát hỏi:
- Là Trương Vĩ, học sinh của trường trung học phổ thông số 7 à?
Trương Vĩ ngạc nhiên một chút, sau đó ngồi tréo chân, ra vẻ thâm trầm nói:
- Đại ca, các người nhận lầm người rồi, em tên là Dương Gian, Trương Vĩ là bạn học cùng lớp của em.
- Chứng minh đăng ký ở bên kia không có sai, đi theo chúng tôi một lát, có một vụ án cần cậu hỗ trợ điều tra.
-....
Trương Vĩ ngơ ngác, chốc lát hắn đã bị cảnh sát mang đi.
….
Ngột ngạt, áp lực, không thể thở nổi.
Giống như bị bóng đè, thực ra ý thức hắn vẫn rất tỉnh táo nhưng cơ thể được lại không thể nào nhúc nhích.
Căn phòng tối giờ đã trở thành một cái lồng tối tăm, lúc này Dương Gian giống như tội phạm bị nhốt trong đó, không thể nhúc nhích, chẳng thể thoát ra, vĩnh viễn bị nhốt ở trong đó.
Bỗng dưng, phía trên trần nhà tối tăm, bóng tối dần dần ngưng tụ thành một thứ giống như một con mắt.
Con mắt rất là lớn, chiếm trọn toàn bộ trần nhà, mặc dù không mở mắt nhưng Dương Gian vẫn có thể cảm giác được nó đang nhìn chằm chằm vào mình, một ánh mắt quỷ dị luôn chăm chú nhìn mình.
Ục ục ục ~!
Dương Gian cảm giác má của mình trở nên lạnh lẽo, sau đó một con mắt màu đỏ từ bên trong thịt chui ra.
Một góc nhìn mới, truyền vào trong đầu hắn theo một cách khá là kỳ dị.
Đồng thời hắn cảm giác được trong cơ thể mình có thứ gì đó chạy qua chạy lại, không hề dừng lại.
Thứ kia chui rúc trong da thịt như muốn xé rách da thịt vậy.
Một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến không khác nào tra tấn.
Thế nhưng cơ thể Dương Gian lại chẳng thể động đậy, dù cho ý thức hắn rất tỉnh táo.
Chả thể làm được gì, chỉ mặc cho nó tự do hoạt động trong thân thể mình.
Hắn muốn thét lên vì đau đớn nhưng lại không thể nào phát ra âm thanh được.
Vì hắn chỉ có thể mấp máy môi chứ không thể nào mở miệng ra được.
Chuyện như thế cũng không phải chỉ xảy ra một lát như trước mà kéo dài hai ba tiếng đồng hồ.