Chương 47: Quỷ Anh Trở Lại
Lưu Cường:
- Giữa trưa tôi có đi tuần tra nhưng không để ý, lúc nãy cũng là lần đầu nhìn thấy, có lẽ chị Lệ và mấy người khác dùng để thử quần áo, đây cũng không phải là lần đầu.
- Là vậy sao.....
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi ở tầng trên hắn ngửi thấy mùi thối nồng nặc hơn trước.
Ngay khi bọn họ vừa rời đi.
Trong tiệm bách hóa tổng hợp bọn họ mời tuần tra xong, giữa bóng tối, một con ma nơ canh đứng ở đó, không nhúc nhích, đầu giống như đang hướng về phương hướng Dương Gian và Lưu Cường vừa biến mất.
Sau khi Dương Gian và Lưu Cường tuần tra một vòng xung quanh tiệm tạp hóa tổng hợp, hắn thấy đúng là không có xảy ra chuyện gì.
Có lẽ hắn đã đoán sai, chỗ này chỉ là vụ án bình thường, không có liên quan đến chuyện kỳ dị.
Một trăm vạn của ông chủ tiệm tạp hóa tổng hợp cũng không có dễ kiếm như vậy.
Dương Gian suy tính một lát, hắn thấy trước mắt làm xong 3 ngày thử việc, sau khi lấy được tiền lương thì nghỉ, không nên lãng phí thời gian ở đây.
….
Lúc sáng Vương Bân có gọi điện cho Dương Gian nhưng bị hắn ra giá 50 vạn làm tức giận.
Một học sinh cấp 3, lông chưa mọc dài cũng dám giở công phu sư tử ngoạm đòi giá cao như thế, nếu không phải San San nói đi nói lại là phải tìm Dương Gian, ông ta căn bản sẽ không gọi hắn.
Nam sinh mới lớn thì biết cái gì?
Cho dù là chuyện ma quỷ, hắn có thể bắt quỷ sao?
Bởi vì chuyện của con gái, hai ngày nay Vương Bân rất buồn bực, ông ta xin công ty nghỉ vài ngày ở nhà chăm sóc con gái.
Mẹ của Vương San San, Vương Hải Yến lo lắng hỏi:
- Tình trạng của con gái càng ngày càng xấu, bác sĩ bảo thân thể San San vẫn bình thường, không có bệnh gì hết, chỉ là thần kinh con suy nhược vì khiếp sợ quá mức, anh nói xem ngày mai có nên đưa con đến khoa thần kinh khám thử không?
Vương Bân đáp:
- Cũng chỉ có thể làm thế, tên Dương Gian kia thật quá đáng, mở mồm ra là đòi 50 vạn tiền công, sao con gái mình lại quen một người không biết xấu hổ như vậy chứ? Sau này đừng cho San San liên lạc với cậu ta.
Vương Hải Yến cũng có chút ghét bỏ hùa theo:
- Lần đầu tiên em nhìn thấy tiểu tử này đã cảm thấy cậu ta cũng không phải là người tốt, ngay cả 200 đồng còn lấy, một chút danh dự cũng không có.
Nhưng ngay lúc hai người ngồi nói chuyện ở phòng khách thì đột nhiên cửa phòng Vương San San đóng rầm một tiếng, nhìn lướt qua giống như có thứ gì đó chạy vào trong phòng.
Lúc này sắc mặt Vương Bân thay đổi, vội vàng đứng dậy ngay tức khắc.
Vương Hải Yến cũng mang theo khiếp sợ lên tiếng:
- Ông xã, vừa rồi anh có nhìn thấy hay không..... giống như có một đứa bé chạy vào phòng San San.
Sắc mặt Vương Bân vô cùng bình thường:
- Đứng có đoán mò rồi tự mình dọa mình.
Đáp như vây vò chính ông ta cũng thấy bóng dáng một đứa bé chạy vào phòng San San.
Đứa bé không có mặc quần áo, da của nó màu xanh đen..... giống như màu của đứa trẻ sơ sinh đã chết.
Thế nhưng từ đầu đến cuối cửa nhà đều đóng, họ lại ở tầng 16, một đứa bé căn bản không thể nào chạy vào được.
- A~!
Ngay lúc này, bên trong phòng truyền ra tiếng thét của Vương San San.
Vương Bân vội vàng chạy đến, mở cửa ra.
Bên trong phòng tối đen như mực, không biết đèn đã tắt tự lúc nào.
Phải biết rằng mấy ngày hôm nay kể cả khi đi ngủ con gái họ cũng không dám tắt đèn.
Vương Bân vội vàng mò công tắc muốn bật đèn lên nhưng tay ông lại đụng phải một bàn tay nhỏ bé, làn da của bàn tay nhỏ rất mềm như da em bé nhưng lạnh lẽo vô cùng, không có một tý độ ấm nào, chẳng khác nào một thi thể.
Tim ông ta nhảy lên một cái, vội vàng rút tay trở về.
- Cái gì vậy?
Lúc này Vương San San đụng trúng Vương Bân, vẻ mặt ông nhợt nhạt, cả người run rẩy từ trong phòng chạy ra.
Vương Hải Yến ôm lấy Vương San San quan tâm hỏi:
- Con gái, con sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?
Vương San San bị dọa đến mức sợ mà trốn trong lòng mẹ, cả người run rẩy.
Lúc này Vương Bân cố lấy hết can đảm mở đèn lên, bây giờ cũng không có đụng phải bàn tay lạnh lẽo của trẻ con nữa.
Đèn chiếu sáng cả căn phòng, trong phòng không có một bóng người.
Làm gì có đứa bé nào.
Nhưng sau đó, con mắt ông ta co rút lại.
Ở trong phòng, một đống dấu chân bẩn thỉu của trẻ con dính đầy trên giường, thậm chí trên tường, trên trần nhà cũng có.
Lúc bấy giờ nôi tâm của Vương Bân hoàn toàn sụp đổ.
Bàn tay hắn bắt đầu run rẩy, vội vàng cầm điện thoại gọi cho Dương Gian.
Dương Gian, cậu ta đã nói đúng.
Có thể nhà mình đã bị ma ám.
Vừa gọi điện thoại, Vương Bân liền nói:
- Hải Yến, trước tiên đưa con gái đi khỏi đây, nhà chúng ta đi khách sạn ở vài ngày, trong nhà không có an toàn.
Vương Hải Yến nói:
- Được, để em đi thu dọn đồ đạc.
Cô ta cũng cảm giác được trong nhà có thứ gì đó.
Lúc này điện thoại cũng đã gọi thông.
Vương Bân hỏi:
- Alo, là Dương Gian phải không?
Đang ngồi nghỉ ngơi ở trong phòng bảo vệ Dương Gian nhận điện thoại:
- Chú Vương, có việc gì vậy?
Vương Bân vội vàng nói:
- Hiện tại cháu đang ở đâu? Có thể chạy nhanh đến nhà chú một chuyến không? Chú muốn nói chuyện hôm trước với cháu, giá cả có thể thương lượng.
Dương Gian nói:
- Cháu đang đi làm, tý nữa cháu còn phải làm việc, nếu không có chuyện gì quá khẩn cấp thì chú cháu mình có thể nói chuyện qua điện thoại được rồi.
Vương Bân nói:
- Hiện tại chú liền đi đón cháu, cháu làm ở đâu vậy?
Ông ta cảm thấy hiện tại nhà mình không còn an toàn nữa nên phải tự mình đi kiếm Dương Gian để nói chuyện.
Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Dương Gian nói:
- Tiệm tạp hóa tổng hợp Phúc Nhân.
- Được, cả nhà chú liền qua đó....
Nói xong, Vương Bân đeo giày vào chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài nhưng mà dùng tay mở không được.
Ông ta dùng hết sức để mở nhưng cửa không hề nhúc nhích.
Vương Hải Yến nói:
- Ông xã, sao thế? Không đi nữa à?
Vương Bân nói:
- Hình như cửa bị hỏng, mở không được.
Vương Hải Yến nói:
- Có phải bị kẹt cái gì hay không.
- Để anh xem sao.
Vương Bân từ lỗ trên cửa nhìn ra ngoài.
Một đứa bé, một đứa bé không mặc quần áo, cả người đen sì đang đứng ở ngoài dùng người chắn cửa.
Đứa trẻ này không có tròng mắt, con mắt đen ngòm của đứa bé đang nhìn về cái lỗ trên cửa.
Ánh mắt của nó mang theo một sự hồn nhiên nhưng rất quỷ dị tà ác.
Vương Bân bị dọa liên tục lui về phía sau, mặt mũi trắng bệch.
Ở đầu dây bên kia Dương Gian nói:
- Alo, chú Vương, chú còn đó không, nếu như không có chuyện gì nữa cháu cúp điện thoại đây.
- Đừng, đừng cúp điện thoại.
Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng Vương Bân nhanh chóng cầm lấy điện thoại nói:
- Đứa bé kia đang đứng trước của nhà chú, chú không mở cửa được, cháu có thể đến cứu gia đình chú không, tiền bạc thế nào đều có thể nói chuyện được.
Lúc này Dương Gian ngây ngẩn cả người, sắc mặt hắn ngưng trọng bắt đầu đứng dậy.
Quỷ anh đang đứng bên ngoài cửa nhà Vương San San?
- Cháu đang cấp tốc chạy qua, chú cẩn thận một chút, tốt nhất là cách xa nó ra.
Dương Gian vừa buông điện thoại lập tức chạy ra ngoài.