Chương 69: Tìm Được Quy Luật
Hắn nói vô cùng nghiêm túc:
- Chuyện tôi có thể làm chỉ là nhắc nhở anh mà thôi, gọi điện thoại cho người nhà, nhắn nhủ mấy câu, đây là chuyện duy nhất mà anh có thể làm lúc này.
Lưu Cường run run, dùng tay móc điện thoại từ trong túi ra mà chảy nước mắt, cúi đầu chuẩn bị gọi điện cho người thân nhưng khi anh ta cúi đầu, chiếc đầu đã bị lệch từ trước không có cách nào có thể nằm yên trên cổ được nữa...
- Bịch!
Một âm thanh ngột ngạt vang lên, đầu của Lưu Cường rời khỏi cổ rồi rơi xuống đất lăn mấy vòng, đụng phải vách tường mới dừng lại.
Sau khi đầu bị rơi, thân thể anh ta lập tức cứng đờ, chiếc điện thoại cũng chỉ mới mở màn hình còn chưa có kịp gọi điện.
Dương Gian thở dài nhìn chiếc đầu của Lưu Cường trắng bệch không còn một chút máu, hai mắt nhắm nghiền.
Lại một người bị lệ quỷ giết.
Thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Giang Diễm, lúc này đang dựa vào vách tường run rẩy vì sợ.
Dương Gian đi qua, có chút thô bạo nắm lấy khuôn mặt non mịn của cô, dùng tay nhấn đầu cô vào tường, sau đó dùng tay còn lại sờ qua sờ lại trên cổ của cô.
Dương Gian hơi kinh ngạc nói:
- Thế mà chị không phải quỷ?
Hắn không sờ được vết thương như của Lưu Cường ở trên cổ của cô, Giang Diễm vừa sợ vừa tức:
- Cậu lại dám nghi ngờ tôi là quỷ?
- Nhất định phải nghi ngờ, dù sao chị cũng là nhân viên của cửa hàng, ai biết được chị có bị đổi đầu hay không, chỉ cần bị đổi đầu thì đều là quỷ, chuyện này ngay cả bản thân người bị cũng không biết.
Dương Gian buông Giang Diễm ra.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Bên ngoài đều là những thứ kia, chúng ta làm sao có thể rời khỏi đây?
Giang Diễm cũng không tức giận vì chuyện này, cô chỉ sợ Dương Gian tức giận nên vội vàng lôi kéo tay hắn nói với giọng đáng thương.
Dương Gian nói:
- Trong cửa tiệm vẫn còn người, tôi muốn dẫn bọn họ rời khỏi dây mà chìa khóa cửa vẫn còn nằm trên người chị Lệ, phải lấy được chìa khóa ở đó thì mới rời đi được.
- Nhưng trước khi rời đi, chị nhất định phải ở lại chỗ này, giúp tôi tiếp tục xem video ghi hình, phải biết được thân phận chân chính của con quỷ, nếu tìm được ngọn nguồn của con quỷ này thì càng tốt.
- A, tôi muốn đi cùng cậu, tôi không muốn ở lại chỗ này.
Giang Diễm giật mình, vội vàng ôm lấy cánh tay của hẳn, không chịu buông.
Dương Gian lắc đầu nói:
- Không được, tôi cần chị ở đây để theo dõi, bằng không sao tôi biết được lúc nào thì có quỷ ở bên cạnh tôi? Sao có thể xác nhận được thân phận cuối cùng của con quỷ? Tôi không có thời gian để phung phí ở chỗ này, trời cũng sắp sửa tối rồi, đến tối thì tầm nhìn trong cửa tiệm sẽ bị hạn chế, lúc đó mọi chuyện đối với chúng ta càng thêm bất lợi.
Giang Diễm vừa khóc nức nở, vừa nói:
- Có thể, nhưng mà chỗ này có Lưu Cường, ở một mình ở đây tôi cảm thấy sợ hãi.
Dương Gian không để ý đến cô, chi đi đến cạnh xác Lưu Cường, lấy điện thoại lên và bấm số điện thoại vệ tinh của hắn.
- Đừng bao giờ cúp điện thoại, có chuyện gì phải thông báo cho tôi ngay lập tức, hơn nữa, có điều này chị phải nhớ cho thật kỹ, vĩnh viễn không được đưa lưng cho bất cứ người nào. Con quỷ kia chỉ có thể đổi đầu khi nó ở sau lưng người khác, chỉ cần chị đối mặt với nó, khi đó phương hướng đầu không đúng, con quỷ kia sẽ không tấn công chị.
Nói xong, hắn đưa điện thoại vào tay của Giang Diễm.
Giang Diễm nói:
- Tôi, tôi vẫn rất sợ.
- Chị đã quên điều chị đáp ứng với tôi những gì khi ở WC tầng 1 hay sao? Không nghe lời, chị không thể sống sót rời khỏi đây, nếu chị là người thông minh nên biết lúc này nên làm cái gì. Chỉ cần chị can đảm thêm chút nữa, chuyện này không thành vấn đề đối với chị, không nói nhiều, bắt đầu làm việc thôi
Dương Gian nói xong liền lập tức ra khỏi phòng giám sát.
- Này...
Giang Diễm muốn giữ Dương Gian lại nhưng cánh cửa đã đóng lại một tiếng bịch. Cô nàng muốn đi theo nhưng dừng chân ngay lập tức.
Bởi vì, ở bên ngoài càng nguy hiểm hơn, chỉ có tên bảo vệ này mới có đủ can đảm để đi lại trong tiệm giữa đống quỷ.
Do dự một lát, cô khẽ cắn môi, cố gắng trấn an nỗi hoảng sợ trong lòng, quyết tâm đi đến trước màn hình giám sát, cầm chặt chiếc điện thoại của Lưu Cường trong tay.
Giang Diễm không dám nhìn nhiều về phía thi thể không đầu của Lưu Cường và chiếc đầu ở góc tường.
Bấy giờ, Dương Gian đang đi trong cửa tiệm, đang nghe điện thoại vệ tinh.
- Alo, có nghe không?
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Giang Diễm, giọng nói có vẻ căng thẳng.
- Nghe, nghe được, tôi ở chỗ này có thể thấy được cậu.
- Tốt lắm, chú ý mọi tình huống xung quanh tôi, chỉ cần có động tĩnh lập tức phải thông báo cho tôi ngay.
Dương Gian treo bộ đàm trước ngực rồi đi về phía chỗ mấy người ông chủ Đường xảy ra chuỵên.
Trong nhóm người bọn họ có chị Lệ... cô ta lại là một con quỷ.
- Một trăm vạn sẽ không bị ngâm nước nóng đấy chứ?
Dương Gian nghĩ thầm trong lòng:
- Thế nhưng chỉ cần Giang Diễm phối hợp với mình thật tốt, mình có thể sẽ kiếm được số tiền kia mà không cần sử dụng lực lượng của mắt quỷ.
Ngay khi hắn bắt đầu hành động, cửa tiệm tạp hóa tổng hợp lúc trước còn yên lặng, vắng vẻ, ngay tức khắc hiện ra từng cái bóng hình người chậm rãi đi ra từ các ngóc ngách hoặc gian hàng ngừng kinh doanh.
Khuôn mặt bọn chúng khác nhau nhưng sắc mặt đều trắng bệch và hai mắt nhắm lại, hành động khá cứng ngắc.
Khi thấy cảnh này từ phòng giám sát, nhất thời Giang Diễm sợ đến xanh mặt mà con gần nhất cũng đã cách Dương Gian không xa lắm, Giang Diễm dùng giọng run lẩy bẩy nhắc nhở hắn:
- Ê, những thứ kia đã xuất hiện...
- Tôi biết, chị chỉ cần báo cho tôi biết vị trí của mấy con quỷ xung quanh là được, cái khác không cần phải để ý, thuận tiện đừng quên lời tôi lúc nãy.
Dương Gian nói với giọng điệu bình tĩnh, điều này cũng khiến cho Giang Diễm yên tâm hơn được một chút.
Vốn dĩ tiệm tạp hóa tổng hợp rất to nhưng lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, một chút xíu âm thanh cũng không có, chỉ có mỗi tiếng bước chân đang đi của Dương Gian.
Bên ngoài trời cũng đã đến hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính tăng thêm chút ánh sáng cho cửa tiệm tối tăm nhưng chút ánh sáng này cũng không có duy trì được lâu.
Một khi trời tối, với tình trạng đèn trong cửa tiệm bị tắt hết toàn bộ như thế này, có đưa tay ra cũng sẽ không thấy ngón.
- Rè rè... Trái, bên trái, bên trái cậu có một người đấy.
Theo sau tiếng rè rè của điện thoại vệ tinh là thanh âm đầy khẩn trương của Giang Diễm truyền đến.
Một người đàn ông trung niên có sắc mặt tái nhợt, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối, thần thái bình thản nhắm chặt hai mắt đứng ở trên lối đi bên trái, giống như một bức tượng gỗ, không chút nhúc nhích. Dương Gian bước nhanh đến đó, ánh mắt khẽ nhúc nhích, xem xét hai bên.
- Nhìn thấy.
Hắn nghiêng người đi về phía trước, tránh sang một bên người đàn ông trung niên.
Người này cũng không hề động đậy, ngay cả khi Dương Gian đi qua trước mặt người này cũng vậy.
Ở trong phòng giám sát, Giang Diễm nhìn thấy một màn này cảm thấy kích động vô cùng, nhịn không được phải nói ra:
- Cậu thật lợi hại, cậu đoán đúng rồi, đúng, đúng là có thể làm như vậy, quỷ không có tập kích.