Chương 97: Đúng Là Người Tốt
Chỉ một lát sau, Dương Gian nhận được thông báo từ điện thoại là tiền đã vào tài khoản, số dư còn lại là 100 đồng.
- Sao chỉ có một 100 đồng trong tài khoản vậy, có phải ông đã chuyển sai hay không?
Ngô Phong nhìn con số trên điện thoại của Dương Gian, nhìn thấy số dư còn lại thì ông ta mới yên tâm, đây đúng là một cậu học sinh nghèo, vừa mới trở thành Ngự Quỷ Nhân nên không có kinh nghiệm gì.
- Thật xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận bấm nhầm, thôi, cứ coi 100 đồng này là tiền tôi mời cậu ăn cơm vậy.
Sau đó ông ta lại chuyển tiền.
Lần này thì đúng, 120 vạn.
- Nhận được rồi, quá tốt, rất cảm ơn ông.
Dương Gian tỏ ra rất kích động, nắm lấy tay ông ta.
Ngô Phong nói:
- Không cần như vậy đâu, hiện tại có thể dẫn tôi đi lấy cái hộp chưa.
Dương Gian gật đầu:
- Đương nhiên, đi theo tôi.
Hắn dẫn theo đám người rời khỏi quán cafe, sau đó dọc đường đi về phía trước.
- Có xa không? Chúng tôi có xe, có thể chở cậu đi.
Ngô Phong nhìn Dương Gian đang đi thẳng về phía trước nhíu mày suy nghĩ, ông ta có cảm giác có cái gì đó sai sai.
Dương Gian quay đầu nhìn bọn chúng và nói:
- Tôi đậu xe ở phía trước, hay các ông vào xe ngồi chờ, tôi đi lấy xe xong sẽ quay lại?
- Không cần đâu.
Ngô Phong sao có thể yên tâm để cho Dương Gian rời khỏi tầm mắt của ông ta, thế nhưng càng đi ông ta càng phát hiện có gì đó không đúng.
Người đi đường càng ngày càng ít, cuối cùng không còn người ai đi lại nữa.
- Từ từ.
Ngô Phong vội vàng gọi hắn lại, thấy xung quanh không còn người nào nữa thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc này Dương Gian mới quay đầu lại, cười nói:
- Hiện tại mới phát hiện ra à? Thật sự xin lỗi, tôi lại lừa các ông, lúc nãy, khi đang nói chuyện với ông, tôi đã báo cảnh sát...
- Không được nhúc nhích, giơ hai tay lên, nằm rạp xuống đất.
Một giây sau, ở các cửa hàng xung quanh, một đám cảnh sát mặc quần áo bình thường lao ra
Lần này không phải là chuyện linh dị mà là vụ án hình sự nên toàn bộ cảnh sát đều cầm súng.
- Tên tiểu tử nhà ngươi...
Ngô Phong trợn mắt, tức giận, kém tý nữa định xông lên đánh hắn.
Dương Gian chỉ chỉ vào trán mình và nói:
- Rất tức giận, rất muốn đánh người khác? Vậy thì đến đây đi, đến đây, đến đánh tôi này, đúng rồi, đánh vào chỗ này này.
- Tôi, CMN.
Ngô Phong mắng to, mẹ nó tên này thật sự xấu xa, chẳng những lừa tiền ông ta, còn kêu cảnh sát đến bắt ông ta. Trên đời này sao lại còn tồn tại loại người vô liêm sỉ như thế này chứ. Mặc dù rất tức giận nhưng ông ta không dám xông lên.
Dương Gian cười lạnh:
- Đối phó với đám người các người còn cần tôi phải dùng đến năng lực lệ quỷ hay sao. Thế nhưng các ngươi phải cảm thấy may mắn vì tôi không có ra tay, nếu tôi ra tay, tôi sẽ để cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.
Nói xong, không thèm quan tâm đến ánh mắt hung ác của những người khác.
Hắn đi đến, nói:
- Lưu đội trưởng, những người này định bắt cóc, tập kích tôi, tôi nghi ngờ bọn chúng có cầm theo vũ khí có phạm vi sát thương lớn, anh phải cẩn thận một chút.
Lưu đội trưởng chào một cái, sau đó nói:
- Cậu yên tâm, tôi sẽ bắt hết, không để lọt tên lưu manh nào.
Dương Gian nói:
- Vậy thì tốt, chỗ này phải làm phiền anh rồi, tôi còn có chút việc, cần phải rời khỏi đây.
Tập kích Cảnh sát, thì phải chịu tội danh như thế nào?
Hắn có thể tử kết cục của quản lý Lý lúc trước để đoán ra được.
Dương Gian sờ sờ con mắt trên mu bàn tay, không cảm giác được sự nóng nảy của chúng thì trong lòng an tâm hơn một ít.
Nếu có thể sử dụng đầu để giải quyết, chắc chắn hắn sẽ không dùng lực lượng lệ quỷ làm gì, như thế có thể trì hoãn thời gian sống lại của quỷ, chỉ tiếc là không có lừa được 1000 vạn kia, nếu không lần này lời to rồi. Cho nên, ai nói bọn chúng đến gây phiền phức vậy, rõ ràng là bọn chúng đến tặng tiền mà.
Đều là một đám người tốt.
Trong lòng Dương Gian tặng cho Ngô Phong một cái thẻ người tốt.
….
- A! !
Tại một khu nhà nào đó, một tiếng hét thảm của một người nào đó vang lên.
Mặc dù cửa chính đã đóng chặt nhưng bên trong có cả đống người đàn ông đang đứng, mỗi người đều mang âu phục, thân hình rất cường tráng.
- Ngự Quỷ Nhân? Thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ này tao cũng đã gặp không ít rồi. Nghiêm Lực, mày không phải là tên thê thảm nhất trong đám bọn họ đâu. Mặc dù tao không có can đảm để đối mặt với quỷ, cũng không có bản lĩnh kia nhưng đối phó với người thì tao rất có kinh nghiệm.
Một người thanh niên có chút lạnh lùng, trên tay cầm một cây gậy sắt, nhìn Nghiêm Lực đang bị trói trên cây cột.
- Hỏi lại mày một lần nữa, có phải mày đã bắt được con quỷ ở trong siêu thị không? Có phải nó đang nằm trong tay của thằng có tên là Dương Gian hay không?
Nghiêm Lực nằm trên mặt đất, cơ thể anh ta dính đầy máu.
- Tao không biết mà có biết tao cũng sẽ không nói, có bản lĩnh thì đi bắt con quỷ trong người tao đi.
Mặc dù Nghiêm Lực là Ngự Quỷ Nhân nhưng năng lực của anh ta quá yếu, hơn nữa hiện tại bị trói hai taoy lại, nên không còn cách nào hết.
Dây xích này, còn có mấy cây đinh đều được làm tử thép trộn với vàng, mặc dù bị bớt xén mất một chút nguyên liệu nhưng để đối phó với loại Ngự Quỷ Nhân như Nghiêm Lực thì dư rồi.
- Con quỷ trong cơ thể mày thì có tác dụng gì chứ? Cái tao cần là thứ kia, không liên quan đến mày, tao đã phái người đi gặp tên Dương Gian kia rồi. Chỉ cần tao xác định được thứ kia ở trong taoy tên kia thì hôm nay mày sẽ chết chắc. Lấy tính cách của mày, chắc chắn mày sẽ không thể nào giao nó cho một tên gà mờ được. Cho dù tên đó có là Ngự Quỷ Nhân cũng vậy thôi.
Người thanh niên lạnh lùng này gọi là Hác Thiểu Văn, hắn ta là người phụ trách lần hành động này.
Nghiêm Lực nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Tao mà chết thì con quỷ kia sẽ chạy ra, mày cũng đừng hòng sống tốt.
Hác Thiểu Văn cười lạnh:
- Cái đó có liên quan gì với tao chứ, khi đó tao đã chạy mất tiêu rồi, để mấy tên Cảnh sát Quốc tế đến chùi đít là xong, mày cho rằng tao sẽ sợ mày chết hay sao? Quỷ là quỷ, người là người, hai cái đó không giống nhau, có dọa tao cũng vô dụng thôi, tao đã tham dự vào rồi.
Nói xong, lại cầm gậy sắt hung hăng đập trên đầu Nghiêm Lực một phát.
Nghiêm Lực hét thảm một tiếng, trên đầu bị lõm xuống, giống như sắp sửa bị đập bể vậy.
Nếu là người bình thường thì chắc là đã chết rồi nhưng Nghiêm Lực chỉ hét thảm mà thôi, không có dấu hiệu nào tỏ ra anh ta sắp chết.
- Mẹ nó, xương tên này thật cứng, đánh thế nào đều không chết nhưng mày cũng chỉ có chút năng lực đó mà thôi.
Hác Thiểu Văn lại dùng gậy đập vào cánh taoy của Nghiêm Lực, xương cốt của Nghiêm Lực đều bị đánh vỡ, da thịt tróc ra, máu tươi chảy ra không ngừng, máu me đầy mặt nhưng anh ta vẫn ngẩng đầu cười thảm:
- Mày có đánh như thế nào đi nữa đều vô dụng thôi, dù sao tao không sống được bao lâu nữa, người khác đừng hòng mơ đến cái hộp kia.
Hác Thiểu Văn nghe như thế, lập tức nhíu mày:
- Ý là gì? Mày thật sự đã đưa thứ đó cho thằng gà mờ Dương Gian kia? Một tên Ngự Quỷ Nhân mới, cái gì cũng không biết, vậy mà mày có thể yên tâm giao cho tên đó hay sao.