Chương 7:
Môi Tần Duệ ướt át, muốn đến hôn tôi.
Tôi tránh đi: “Bẩn.”
Tần Duệ cười: “Em còn ghét bỏ chính mình sao?”
Tôi không nói gì.
Tần Duệ ngày càng chiều theo tôi, như không còn cách nào khác, lấy chai nước khoáng bên cạnh súc miệng, rồi trao đổi với tôi một nụ hôn sâu.
Anh ta lại mở một chai nước khoáng nữa.
“Lại một lần nữa nhé?”
Ý thức của tôi có chút tan rã, vô thức nói: “Ừm…”
Anh ta liền cúi xuống lần nữa.
Tôi bị người ta công khai dội nước vào người.
Kể từ khi tôi và Tần Duệ công khai hẹn hò, những cuộc tấn công cá nhân nhắm vào tôi ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Trước đây Tần Duệ luôn kè kè bên tôi, chẳng ai dám làm gì tôi, nhưng gần đây anh ấy đã rời S thị vì chuyện gia đình, những kẻ ẩn mình trong bóng tối liền bắt đầu rục rịch.
Tôi không hiểu được sự nhiệt tình "phân biệt trà xanh" của họ, rõ ràng ai cũng biết Bạch Ngọc và Tần Duệ cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng sự độc ác lớn nhất lại luôn nhắm vào tôi.
Nhưng tôi cũng lười không muốn hiểu họ nữa.
Khi người đó cầm cốc nước hắt về phía tôi, lẽ ra tôi có thể tránh được.
Nhưng khóe mắt tôi lại nhìn thấy Bạch Ngọc đang tiến đến.
Thế là tôi mặc kệ nước tạt vào mặt mình.
Ấm ấm, may mà người đó vẫn còn chút lý trí, chỉ muốn làm tôi xấu mặt chứ không phải nước nóng.
Áo sơ mi dần ướt sũng, tôi ngây ngốc vén những sợi tóc ướt dính vào mặt.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng cười lấp ló.
Lòng người thật sự rất độc địa, vì vậy màn trình diễn của tôi hoàn toàn có thể được coi là thuận lý thành chương.
Không ai sẽ nghi ngờ một cô gái đang khóc trong tình huống này là đang diễn kịch.
Tôi giả vờ như không thấy Bạch Ngọc, cúi đầu muốn chạy đi.
"Thẩm Dao."
Bạch Ngọc kéo tôi lại, suýt chút nữa đã tông ngã tôi.
Tôi như chưa hoàn hồn, ngây ngốc nhìn anh ta khóc, không trả lời.
Ánh mắt Bạch Ngọc thay đổi, cuối cùng kéo tôi rời khỏi hiện trường.
Tôi nghe thấy phía sau có người mắng tôi là trà xanh.
Tôi khẽ cười một tiếng.
Lần này mắng đúng rồi.