Chương 61: Gà trống nuôi con
Nghĩ đến đây.
Lâm Trí Bạch trực tiếp đem bản thảo « The Human Chair » gửi cho Giang Thành, cũng nhân đó đem quyết định của mình nói cho Giang Thành, “Gửi cho tạp chí « Suy luận về tâm lý » của nhà xuất bản Nathan, nội dung ngươi cũng có thể xem qua trước.”
Sau đó.
Lâm Trí Bạch liền mở bảng xếp hạng mùa giải ra xem.
Từ khi « Bài Hát Dành Tặng Bản Thân » giành được vị trí thứ nhất thì đã tạo ra chỗ đứng vô cùng kiên cố, lượt tải về so với vị trí thứ hai có xu hướng càng kéo dãn khoảng cách.
Lâm Trí Bạch yên lòng thêm vài phần.
Mà Lâm Trí Bạch không biết là, hắn hiện tại đã khiến cho phía bên Thiên Quang chú ý.
Một trưởng bộ phận âm nhạc của Thiên Quang nhìn vào bảng xếp hạng mùa giải và cau mày: “Chúng ta tổn thất quá nhiều trong hai tháng qua, cái tên Bạch Đế này thật không thể coi thường…”
“Tháng trước còn đỡ.
Một vị trưởng bộ phận khác mở miệng nói: “Dù sao thì vị trí thứ nhất vẫn là của Thiên Quang, tháng trước hắn chỉ đá Tiền Thiêm ra khỏi vị trí hạng mười mà thôi”
“Dù sao tháng trước cũng chỉ là vị trí hạng mười nhỏ bé, không đáng gì cả.
“Nhưng tổn thất trong tháng này quả là kinh khủng, so với tháng trước thì đúng là một trời một vực”
Tháng này Bạch Đế đã đá đít Thiên Quang khỏi đỉnh vinh quang.
Có người chỉ dám nhỏ giọng hỏi: “Còn có hi vọng nào lấy lại vị trí thứ nhất không?”
Một người ngồi cạnh chủ nhiệm bộ phận, nói: “Trương Hi Dương đã tái xuất thành công, tháng này không cần phải dây dưa với Thần Thoại nữa. Sau này chúng ta còn nhiều thời gian, nhưng cũng không cần quá lo lắng vì Bạch Đế, bảng xếp hạng mùa giải vốn ảo diệu khó đoán, sự kiện ngẫu nhiên tầng tầng lớp lớp. Kẻ này cho dù không phải là pháo hoa chỉ tỏa sáng một lần, thì hắn cũng không đủ tư cách làm đối thủ chân chính của Thiên Quang chúng ta.“Vậy thôi”
Thiên Quang đã từ bỏ bảng xếp hạng mùa này.
Mà lúc này tất nhiên không chỉ một mình Thiên Quang đang đổ dồn sự chú ý đến Bạch Đế.
« Bài Hát Dành Tặng Bản Thân » sau khi giành được vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng, địa vị càng ngày càng được củng cố không gì phá nổi. Bạch Đế cuối cùng cũng trở thành nhạc sĩ mới mà ai ai cũng phải chú ý đến, đồng thời cũng kéo theo vô số ánh mắt chú ý và thăm dò.
“Không phải là pháo hoa chỉ tỏa sáng một lần à?
“Hai mùa liên tiếp tỏa sáng, người mới như vậy quả thật vô cùng hiếm thấy, xem ra Thần Thoại đã có hi vọng có thêm một nhạc sĩ huy chương vàng nữa”
“Đâu chỉ là sáng tác thôi, hắn viết lời còn rất có lực sát thương cao”
“Trước mắt hai bài hát của hắn, chỉ nhìn tới lời bài hát đã rất hay, thậm chí lấn át cả những nhạc sĩ chuyên viết lời nổi tiếng, người này về sau không cần làm nhạc hay sáng tác nhạc, chỉ cần viết lời cho ca khúc thôi, tại giới âm nhạc này liền có chỗ đứng”
“Chính là ý này, nhạc hắn làm không nổi bật, tất cả dựa vào lyric (1), tài năng của hắn chắc chắn là ở phần viết lời “Nếu không có những lời ca trong bài hát này chạm tới trái tim người nghe, bài hát mà hắn làm ra hơn phân nửa liền chìm, kẻ cả tháng này, nếu lời bài hát không đỉnh chế riêng cho Trương Hi Dương, đoán chừng không tạo nổi thần cấp liveshow, thứ hạng dừng lại tầm tám chín mười thôi.
“Thẳng thắng mà nói không có lời hay, thì chỉ có may mắn.
“Phải nói là toàn bộ công lao đều thuộc về Trương Hi Dương”
“Ta làm sao cảm giác được các ngươi đang ghen tị, lời bái hát và giai điệu kết hợp tốt chính là hiệu quả cộng hưởng vô cùng lớn. Ngay cả một số Khúc Đa trong ngành cũng rất ít tự mình sáng tác, phải hợp tác với một số nhạc sĩ lớn.
“Đúng vậy”
“Nếu Bạch Đế có thể chỉ chọn viết lời mà không làm nhạc, còn có thể tìm được ca sĩ phù hợp để hợp tác, đó chính là bản lĩnh của người ta. Chứ nói chi hắn còn soạn nhạc, hòa âm phối khí, bỏ ra sáng tác nhạc thôi đã đủ toàn diện, giờ là sáng tác nhạc tốt hơn nữa, không dừng lại hai chứ toàn diện đâu, mà là toàn năng rồi.
Giới âm nhạc của Blue Star phải như thế.
Một bài hát được chia ra thành nhiều phần.
Nhạc sĩ bình thường chỉ nghĩ ra giai điệu hoặc lời bài hát, chứ hiếm có ai làm được cả hai cùng lúc. Có thể nói Bạch Đế là một trường hợp vô cùng hiếm thấy.
Người trong ngành có một câu nói đã lưu truyền từ rất lâu chính là:
Trường hợp này gọi là “Gà trống nuối con – vừa làm cha lại vừa làm mẹ”
Một bên khác.
Giang Thành tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng.
Mặc dù hắn mới chỉ ngủ chưa được bốn tiếng đồng hồ.
Trước kia làm việc ở Tề Châu, Giang Thành thường xuyên thức khuya tăng ca, thân thể coi như cũng quen với điều này, ba mươi lăm tuổi cũng coi như là còn trẻ trung khỏe mạnh.
Mở điện thoại ra.
Giang Thành nhìn thấy tin nhắn Lâm Trí Bạch gửi cho mình, cùng với một bộ tiểu thuyết.
“The Human Chair?”
Giang Thành đọc chậm từng chữ.
Chả lẽ ông chủ trẻ tuổi này thật sự là một nhà văn?
Nghĩ đến đối phương ngay cả bút danh cũng là tự nghĩ ra trong thoáng chốc, Giang Thành không khỏi có chút bật cười, chỉ sợ ông chủ trẻ tuổi thần bí này là lần đầu tiên viết tiểu thuyết?
Xem ra là hứng thú nhất thời à?
Không biết trình độ sáng tác của ông chủ đến mức nào.
Tối hôm qua bản thân hắn suốt đêm làm tài liệu, nếu cuối cùng nộp cho nhà xuất bản, mà lại rớt ở vòng kiểm tra nội dung thì tức chết.
Mặc dù người xấu hổ không là phải bản thân hắn.
Đợi lát nữa nhìn qua một chút, ông chủ nói mình có thể xem qua trước, xem ra là hắn rất có lòng tin.
Giang Thành rời giường đi đánh răng rửa mặt, làm một bữa sáng đơn giản, sau đó ngồi trên ghế vừa ăn vừa đọc tiểu thuyết mà ông chủ mới của hắn gửi đến…
1317 chữ