Chương 62: Côn Bằng
Ngày thứ hai sau khi khai giảng của Đại học nghệ thuật Tần Châu không có chuyện gì xảy ra, buổi sáng Lâm Trí Bạch đến trường nhận một ít sách giáo khoa, sau đó giảng viên hướng dẫn tập hợp mọi người để tranh cử cán bộ lóp.
Lâm Trí Bạch vốn không có hứng thú với cái gọi là cán bộ lớp, cho nên cũng không tham gia tranh cử. Cuối cùng lớp trưởng do Chu Nhã Đình đảm nhiệm, đây chính là nữ sinh ngày hôm qua chủ động tới chào hỏi Lâm Trí Bạch, rồi thêm hắn vào trong nhóm chat của lớp.
Buổi chiều diễn ra vô cùng bình thường.
Lâm Trí Bạch đi về nhà, trong lòng nghĩ có nên tìm một luật sư để soạn thảo một hợp đồng lao động hay không, kết quả không ngờ Phi Hồng lại chủ động lên tiếng: “Vì bảo vệ lợi ích của chủ nhân, hệ thống có thể cung cấp miễn phí mẫu hợp đồng lao động cho chủ nhân, sau này tất cả hợp đồng mà chủ nhân cần đều có thể giao cho hệ thống soạn thảo”
“Mẫu hợp đồng lao động?”
Lâm Trí Bạch ngoài ý muốn hỏi một câu: “Hệ thống còn có những chức năng gì mà ta không biết sao?” Giọng nói của Phi Hồng không cảm xúc vang lên: “Các chức năng cụ thể cần chủ nhân tự mình tìm hiểu, nếu như chủ nhân cần thì Phi Hồng có thể cùng chủ nhân thi đấu thành ngữ hoặc chơi domino Lâm Trí Bạch: ””
Mặc kệ có như thế nào đi nữa thì Phi Hồng cuối cùng vẫn cung cấp những tính năng tiện lợi, Lâm Trí Bạch cũng không cần tìm thêm luật sư nữa.
Đem hợp đồng do hệ thống cung cấp in ấn, Lâm Trí Bạch liên lạc với Giang Thành, bảo đối phương buổi chiều dành thời gian đến chỗ ở của hắn ký hợp đồng.
Giang Thành đến nơi lúc một giờ chiều.
Dì Lưu mở cửa và mời Giang Thành lên phòng khách.
Lâm Trí Bạch lúc này đang ở bên bàn trà trong phòng khách xem hợp đồng do hệ thống cung cấp.
Ngẩng đầu thấy Giang Thành đã đến, Lâm Trí Bạch cười mở miệng nói: “Ngươi tới xem xem hợp đồng lao động này có vấn đề gì không, nếu không thành vấn đề thì chúng ta ký tên thôi.”
“Được”
Giang Thành tiến lên nhận lấy hợp đồng xem thật kỹ.
Lâm Trí Bạch rót cho Giang Thành một tách trà, phát hiện đối phương vẫn đang đứng đó nhìn hợp đồng, theo bản năng nói: “Câu nệ làm gì, ngồi xuống từ từ xem.
“Khụ.
Giang Thành nhìn cái ghế bên cạnh bàn trà, biểu cảm có chút kỳ lạ nói: “Ta vừa ăn xong bữa trưa nên muốn đứng thêm một chút để dễ tiêu hóa, ông chủ không cần để ý.
Lâm Trí Bạch sững sờ, chợt nghĩ đến cái gì đó, cười nói:
“Sao cũng được, cứ tự nhiên là được.
Giang Thành xem xong hợp đồng nói với Lâm Trí Bạch: “Ta thấy không có vấn đề gì.”
Hợp đồng được chia làm hai bản như bình thường, Lâm Trí Bạch trước tiên ký một bản của hắn, sau đó lại trao đổi chữ ký với Giang Thành, chờ hai bên ký tên xong thì hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực.
Ký tên xong.
Lâm Trí Bạch trầm ngâm nói: “Sau này có thể sẽ làm việc chung với nhau rất lâu, tuổi của ngươi lớn hơn ta một chút, sau này ta gọi người là Thành ca nha “Ông chủ khách sáo quá rồi”
Giang Thành nói: “Gọi ta là A Thành là được rồi”
Không biết vì sao Lâm Trí Bạch cảm thấy Giang Thành có chút tự tin gì đó, mở miệng nói: “Tiểu thuyết của ta Thành ca hẳn là đã xem qua chứ?”
“Đã xem qua.”
Giang Thành do dự một chút, rốt cục vẫn không nhịn được trong lòng có chút sợ hãi nói: “Tiểu thuyết của ông chủ vô cùng đặc sắc, tuy rằng gọi là tiểu thuyết, bất quá là truyện ngắn, nhưng vẫn có thể khiến cho ta..” Giang Thành trong lúc nhất thời không tìm được từ hình dung để diễn tả.
Mãi cho đến khi nhìn về phía chiếc ghế trước mắt, hắn mới tiếp tục nói: “Khiến cho ta sinh ra ám ảnh với cái ghế salon.”
Nói xong.
Giang Thành rốt cục cũng ngồi xuống, chỉ là mông vặn vẹo nhẹ vài cái, giống như có vài phần không được tự nhiên.
Ho khan thêm một tiếng nữa.
Giang Thành mở miệng nói: “Dựa theo yêu cầu của ông chủ, buổi sáng sau khi đọc xong tiểu thuyết, ta liền gửi nó cho “Suy luận về tâm lý” của nhà xuất bản Nathan, kế tiếp sẽ cần thành lập một studio, phiền ông chủ nghĩ cho một cái tên cho studio này.
“Côn Bằng (1)”
“Côn Bằng?”
“Một ngày chim Bằng bay cùng gió, lượn cùng gió như diều trên cao, một lần bay cao là chín vạn dặm, gọi studio là Côn Bằng”
Lâm Trí Bạch lên tiếng.
Câu này xuất phát từ bài thơ « Thượng Lý Ung », trong trí nhớ kiếp trước của nhà thơ Lý Bạch thời nhà Đường khi còn trẻ sáng tác, câu cuối còn có nói một nội dung khác, ví dụ như “Khổng Tử có thể thua lớp trẻ đời sau, Lý Ung không thể khinh thường người khác(2)”.
Giang Thành liền giật mình, câu thơ này là tự Lâm Trí Bạch vừa sáng tác ra?
Hay cho câu “Một ngày chim Bằng bay cùng gió, lượn cùng gió như diều trên cao, một lần bay cao là chín vạn dặm”. Ông chủ thần bí và trẻ tuổi, dường như vô tình để lộ ra tài hoa kinh người, chính là cuốn tiểu thuyết của hắn tên là « The Human Chair », không hiểu sao lại khiến lòng người tự run rẩy.
“Được.”
Giang Thành cảm khái nói: “Người xưa rất tín ngưỡng Côn, yêu thích Côn, mượn Côn làm một tín ngưỡng nói về ý chí, thường lấy Côn Bằng làm ẩn dụ cho khát vọng của bản thân, ông chủ chí hướng cao xa, hy vọng ta có thể theo ông chủ đến cùng”
Nói xong.
Giang Thành đứng dậy nói: “Vậy ta đi làm thủ tục cho studio trước.”
Lâm Trí Bạch cười nói: “Vậy lần sau Thành ca tới đây, có phải muốn ta đổi bộ salon này thành một cái ghế khác không?”
Giang Thành bật cười nói: “Cũng không đến mức đó, chỉ là ta nghĩ sau này biên tập viên nhà xuất bản Nathan sẽ giống như ta cần phải đứng để ăn cơm, ngồi ăn sẽ run rẩy.”
(1) Côn Bằng: Con của Cửu Phượng, trong sơn hải kinh đứng đầu các loại chim ưng đại bàng, hình thể giống cá voi, đầu chim, tám cánh, hai tay là vây cá, là linh thú hồng mông từ khi thế giới bắt đầu mở ra, một loại tín ngưỡng của người TQ.
(2) Nguyên văn: Tuyên phụ do năng úy hậu sinh, trượng phu vị khả khinh niên thiếu.
Tuyên phụ là danh xưng do Đường Thái Tông – Đường Trinh Quán (năm 637) ban chiếu xưng Khổng Tử là Tuyên Phụ, sau đó người dân xưng Khổng Tử là Tuyên Công.
Trượng phu ý chỉ là đàn ông thời xưa giỏi giang khỏe mạnh hơn lớp trẻ, trượng phu còn ám chỉ tới Lý Ung – Nhà văn kiêu ngạo thời Lý. Toàn văn ý nói: Khổng Tử có thể thua lớp trẻ đời sau, Lý Ung không thể khinh thường người khác.
1188 chữ