Chương 63: Bức thư kỳ quái
Một cành hoa còn có một bên nở một bên chỉ là nụ hoa.
Nhà xuất bản Nathan mỗi tháng đều phát hành một kỳ “Suy luận về tâm lý”, các biên tập viên tạp chí thường quyết định những tiểu thuyết nào được xuất bản trên tạp chí vào đầu tháng sau trước ngày hai mươi của tháng này.
Lúc này vừa ăn cơm trưa xong.
Biên tập Phan Nghị bắt đầu xem xét các bản thảo.
Tiểu thuyết hắn sắp xem đến chính là « The Human Chair ».
Người bình thường sau khi ăn cơm trưa xong sẽ buồn ngủ, Phan Nghị lúc này cũng có chút mơ màng, hắn muốn đọc xong bản thảo này sẽ nghỉ trưa.
Mở đầu tiểu thuyết không có chi tiết nào đặc biệt, chỉ là đơn giản giải thích một chút bối cảnh và nhân vật.
[Mỗi sáng vào lúc mười giờ, Kako đưa mắt nhìn chồng đến văn phòng làm việc….] Hả?
Kako?
Cái tên này giống như phong cách đặt tên của Sở Châu, bất quá điều này cũng không có gì quá kỳ lạ. Các nhà văn trên Blue Star khi sáng tác muốn dùng phong cách châu nào thì có thể dùng cách gọi châu đó, tuy văn hóa có khác nhau, nhưng ngôn ngữ chính thức của các châu đều giống nhau.
Không chỉ riêng Phan Nghị đã quen với điều này.
Độc giả của Blue Star cũng đã sớm quen với phong cách kiểu này khi đọc tiểu thuyết, nói chung là khi đọc không có vấn đề gì.
Điều này không giống như ở địa cầu.
Văn hóa ở địa cầu mức độ cảm thụ ngôn ngữ bị hạn chế, vì ngôn ngữ không giống nhau về ảnh hưởng hay chế ước, nên để hiểu được sâu sắc ý nghĩa của một tiểu thuyết rất khó, càng đọc càng phí sức nhiều.
Tiếp tục xem.
( Kako là một nhà văn nữ xinh đẹp, thời gian này danh tiếng đã rất vang dội, được nhiều người biết đến, độ nổi tiếng này còn lấn áp cả cái danh làm vợ của một doanh nhân. Mỗi ngày nàng đều nhận được thư của những người hâm mộ lạ lẫm…)
Nội dung dần dần mở rộng… Trong đầu Phan Nghị bắt đầu phác họa ra khung cảnh trong tiểu thuyết:
Nhân vật chính Kako là một nhà văn nữ, ngày thường có thể nhận được đủ loại thư của độc giả hâm mộ.
Bất quá Kako phát hiện, hôm nay trong những bức thư nhận được từ độc giả hâm mộ, có chút cổ quái, có một bức thư không thường thấy, cầm trên tay rất nặng, giống như là một chồng giấy?
Đương nhiên đây cũng là điều bình thường với nàng.
Kako ngẫu nhiên sẽ nhận được một chút thông điệp hay tâm thư mà không thông qua chấp nhận từ trước.
Hầu hết nội dung trong các loại tâm thư này đều rất dài và than thở, nhưng nàng cũng muốn xem qua một chút, liền mở phong bì lấy tập giấy.
Không ngoài dự đoán, đây là một chồng giấy viết đã đóng thành sách. Chỉ là bằng cách nào đó trên bản thảo không có tiêu đề cũng không có ký tên của tác giả, trên bản thảo chỉ bắt đầu với hai từ xưng hô “Phu nhân” Kako trong lòng bực bội nhưng ánh mắt của nàng cũng đã đọc được hai ba dòng đầu tiên.
Vừa đọc thì trong lòng Kako dâng lên một cảm giác hoảng sợ lạ lùng, sau đó nàng không nhịn được lòng hiếu kỳ thúc đẩy của mình, không tự chủ được mà tiếp tục đọc…
Cùng lúc đó.
Phan Nghị đang đọc bản thảo cũng hơi nhướng mày, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác nhập tâm vào tác phẩm. Lúc này không phải hắn cũng giống như nhân vật Kako trong tiểu thuyết, cũng đang đọc bản thảo kỳ lạ kia sao?
Nhưng mà nội dung trong bản thảo đó là gì mà lại có thể làm cho nội tâm Kako xuất hiện cảm giác “hoảng sợ”?
Phan Nghị đã bắt đầu hứng thú, liền tiếp tục đọc.
Người gửi thư tự xưng là “Ta”.
(Trời sinh ra ta đã là một người xấu xí, xin phu nhân ngàn vạn lần nhớ kỹ điểm này. Nếu như nàng đáp ứng thỉnh cầu gặp mặt một tên vô sỉ này như ta, trong tình huống không hề chuẩn bị nếu nàng nhìn thấy vẻ ngoài xấu xí của ta trong cuộc sống thối nát này sẽ càng làm cho nàng không muốn nhìn. Sự hoảng sợ tột độ sẽ khiến nàng không khỏi có phản ứng quá khích, điều này ta thật sự khó có thể chịu đựng được. 1 Người viết thư vốn là một người thợ làm ghế, hắn ta rất am hiểu cách chế tạo nhiều loại ghế. Một khi hắn làm xong một chiếc ghế thì ngay cả những khách hàng khó tính nhất cũng sẽ hài lòng!
Bởi vậy hắn rất được ông chủ coi trọng, hắn chuyên làm ghế cho những kẻ có tiền, bằng vào khả năng tạo ra những chiếc ghế đẹp độc nhất.
Xem như một nghệ thuật gia về việc làm ghế.
Người thợ ghế cảm thấy rằng những chiếc ghế mà hắn tạo ra chính là những “Tác phẩm nghệ thuật”.
Mỗi khi làm ra một chiếc ghế cao cấp được làm riêng, người thợ ghế đều tự mình ngồi lên trải nghiệm một lúc, trong đầu tưởng tượng tương lai sẽ có nhân vật lớn nào đó sẽ ngồi trên cái ghế này.
Người đó sẽ là một quý ông cao quý?
Hay là một quý cô xinh đẹp?
Đây đều là những nhân vật suốt đời không thể chạm đến của người thợ ghế.
Trong nhà của những nhân vật này nhất định vô cùng xa xỉ, vô cùng xịn xò, trên tường sẽ treo tranh của họa sĩ nổi tiếng, trần nhà thì treo những chiếc đèn chùm thủy tinh vô cùng tráng lệ, trên mặt đất thì trải thảm quý giá, sau đó trên bàn nhất định sẽ có một chậu hoa thơm ngát… Người thợ ghế thường xuyên đắm chìm vào trong những suy nghĩ ảo tưởng của hắn.
Đôi khi hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng hắn là chủ sở hữu của những căn phòng sang trọng đó. Nhưng những thứ này dù sao cũng chỉ là tưởng tượng, trong hiện thực hắn vẫn chỉ là một kẻ ở tầng dưới chót của xã hội với vẻ ngoài xấu xí. Vì thế hắn dần dần có chút chán ghét cuộc sống như thế này, thậm chí sinh ra một suy nghĩ vô cùng tiêu cực trong đầu: “Thay vì sống cuộc sống như con một con chuột thế này, không bằng là chết đi cho rồi.
Trùng hợp khi đó.
Hắn nhận được một đơn đặt hàng một chiếc ghế da lớn tay vịn và chỗ tựa lưng.
1128 chữ