Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 72: Nguyệt Quang

Chương 72: Nguyệt Quang
Trương Bồi Hằng dựa theo phán đoán của hắn, cơ thể thờ ơ tựa vào ghế dài, hai mắt khép hờ lười biếng chép chép miệng, đưa tay chống cằm nhìn về phía màn hình, lạnh lùng nói:
“Tất cả đều là chiêu trò, ngươi dù sao còn non và xanh, kiến thức thiếu cũng bình thường, không ngoài sở liệu của ta, « Dao Động » nằm ở giữa, hai bài trên hai bài dưới đều là làm phân bón cho nó, không tin ngươi nghe thử bài số năm, nó sẽ càng dở hơn cả bài số bốn, mà bài số bốn vừa rồi dở hơn cả bài số một.
“Có đạo lý.
Lý Lượng rất tán thành, nhẹ gật đầu, sau đó di động con chuột bấm mở bài số năm.
Bài số năm tên gọi là « Nguyệt Quang ».
Cùng bốn bài trước khác biệt rất rõ, bài thứ năm này không vừa vào đã hát, mà là một tràng âm thanh cực kỳ an tĩnh, mang theo giai điệu khá nhẹ nhàng, không có ai hò hé hay tiếng ca nào chen vào, mấy giây sau mới bắt đầu có tiết tấu vang lên một chút.
Tiếng đàn cổ tranh róc rách như tiếng suối chảy.
Cứ nhẹ nhàng vờn quanh hai vành tai.
Ý cảnh cổ trang trong nhạc, đâu đó có tiếng tiêu thổi nhẹ nhàng.
Tiếng suối chảy mang tầng tầng dòng nước lọt vào trong màng nhĩ, tiếng tiêu cùng tiếng trống u bội (1) lại bắt đầu tái hợp.
“Cảnh sắc trăng Hương sắc nữ nhi Nước mắt rơi trên kiếm Tình ý này tồn tại được bao lâu? Bao nhiêu đau đớn Không nói nổi thành lời Cố quên đi hình bóng một người…”
Giọng hát ca sĩ chậm rãi vang lên, mang theo rung động lòng người, âm cảnh hoài niệm cổ trang, hòa trộn với không gian cảnh sắc hiệp lữ, tái hiện nam chính nữ chính trường kỳ vì tình nhưng không vì tình, đứt đoạn đau thương vì xa cách.
Lý Lượng mặt mũi biến sắc.
Toàn bộ tinh thần như đang được đặt giữa một mặt hồ không gợn nước, từ đâu tới một hòn đá bay đến trong hồ, nổi lên vô số gợn nước, dập dìu từng vòng lớn vòng nhỏ.
Hắn quay đầu lại nhìn.
Lý Lượng cổ quái nhìn thoáng qua Trương Bồi Hằng.
Ngươi vừa nói bài số năm chỉ là phân bón?
Làm sao nghe bài này còn hay hơn cả bài số ba?
Trương Bồi Hằng làm bộ không thấy được ánh mắt Lý Lượng quăng tới, nghe ca khúc này, trong lòng đã giống với Lý Lượng, từng cơn sóng trào nổi lên.
Ca khúc này…
Rất đặc biệt.
Đều dùng hình thức mở đầu bằng phong cách cổ trang kiếm hiệp, nhưng không biết vì sao, giai điệu nghe đến, liền cảm nhận được hương vị rõ ràng, khác biệt hoàn toàn so với bốn bài trước.
Khóe miệng rất nhỏ kéo dãn ra, người khác khó mà nhìn thấy.
Trương Bồi Hằng muốn mở miệng bình phẩm, nhưng miệng vừa dãn ra một chút đã khép lại.
Hắn muốn nghe thêm.
Giai điệu vẫn như cũ u buồn thê lương, như dưới ánh trăng sáng, từng cánh hoa rơi xuống mặt hồ, cánh hoa không nổi mà càng chìm xuống dưới sâu, như thế gian sau chiến loạn, chỉ còn lại một bóng đêm cô đơn kéo dài miên man.
Phối hợp với giọng hát của ca sĩ, từng chữ như nhấn chìm thêm bóng đêm vào u tịch, giang hồ kẻ chết vì hận người chết vì tình, cứ thế trôi đi trôi đi.
“Linh hồn cô đơn Phiêu du theo gió Ai lại nhớ đến Ai là người si tình Chiến trường nơi hồng trần Giữa thiên quân vạn mã Liệu ai có thể xứng đáng xưng vương?.”
Bài hát từng chữ một bên trong lời ca, như nhìn thấy sức nặng của thiên quân vạn mã, lời ca bổ sung sinh ra hình ảnh, dung hòa hoàn mỹ với nhau.
Nhất là kết thúc lời một này, câu cuối cùng “Giữa thiên quân vạn mã, liệu ai có thể xứng đáng xưng vương?”, đem tái hiện hình ảnh thiên quân vạn mã xuất hiện ngay trước mặt, hiệp khách đứng giữa vòng vây tiêu sái chém địch.
Rất hùng tráng cũng rất thê lương, chiến đấu đến cuối cùng, đứng ở đầu trăm ngàn người, nhưng nhìn lại tất cả đều biến mất, quá cô đơn.
Lý Lượng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận toàn bộ âm thanh kích thích cao trào tiếp theo, thậm chí còn đứng lên, nhập vai tại chỗ, một tay cầm kiếm, nhìn đến hàng ngàn kẻ địch bao vây, cảm nhận từng khungcảnh xung quanh chỉ toàn là địch giống như tiếng nhạc cao trào mênh mông.
Mà bên cạnh Lý Lượng.
Trương Bồi Hằng miệng đã dần mở to, tư thế ngồi càng thay đổi, lưng không còn tựa ghế, càng ngày càng hướng về góc 90 độ.
Cơ thể đang tựa ghế dần nghiêng về phía trước, không ai bẻ cong lưng hắn, chỉ là hắn đang dần dần đem toàn bộ ánh nhìn, tai dựng thẳng lắng nghe giai điệu này thật kỹ.
Giai điệu hợp cùng nhạc cụ hòa trộn đan xen, tiếng nhạc cao trào càng ngày càng hoa lệ, trùng trùng điệp điệp bi tráng vô song.
“Cửa ải tình yêu Chẳng ai dám xông vào Ngước nhìn trăng sáng Cõi lòng nát tan Ân hận nghìn đời Luân hồi mãi mãi Nhắm lại đôi mắt Thấy rõ kẻ điên cuồng khiêu chiến là ai Cuộc đời đầy biến số Đã định trước, người dám yêu, sẽ thành kẻ ôm một đời bi thương.”
Đến cao trào bài hát.
Giọng hát của ca sĩ cũng biến hóa theo, vô vàn cảm xúc bi tráng đánh thẳng vào tâm linh của Lý Lượng, trong đầu hắn như một cái băng quay phim, điên cuồng từ cảnh này tới cảnh phim khác vụt qua, dần dần dừng lại, chỉ còn một bóng người cô đơn nhìn về ánh trăng.
Ạch!
Lý Lượng té xuống đất, hai con mắt đột nhiên mở ra!
Đôi mắt mở to, nhưng bên trong mắt vẫn còn đó bao nhiêu cảnh sắc bên trong ẩn hiện, vẻ mặt hốt hoảng! Những từ cuối cùng trong bài hát cứ lẫn quẩn mãi trong đầu, bởi vì cảm xúc bị thay đổi quá nhanh, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng dạ dày của hắn, hắn vô ý dùng tại không dùng mắt nghe thử âm thanh xung quanh, nhiều người đã ôm nhau khóc thét, hai mắt hắn cứ thể chảy ra hai dòng nước trong vô thức!
(1) Trống u bội: trống lắc tay nhỏ, có hình dạng giống hai vỏ sò làm bằng gỗ, khi lắc lên có cát và sỏi bên trong tạo thành tiếng treble rất nhẹ.
1371 chữ

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất