Kiều Thanh Kiều Khí

Chương 03: Gặp nhau

Chương 03: Gặp nhau
Ôn Kiều chậm rãi bình phục nhịp tim đang bịch bịch nhảy không ngừng.
"Khó được ngươi đến, cần phải thay ta thật tốt khuyên nhủ nó. Phụ thân nó sủng nó, cái gì đều để nó tùy ý, có thể đây là một việc hôn nhân tốt a, ta thật sự là chỉ sợ nó không hiểu chuyện, miễn cưỡng làm hỏng một cọc nhân duyên tốt." Lâm thị mặt buồn rười rượi thở dài một hơi, nhớ tới lời Ôn Dự nói, lại ủy khuất lau đi nước mắt.
Loại sự tình chưa thành này vốn không nên lắm miệng hướng người ngoài đề cập, sợ hỏng thanh danh cô nương gia.
Có thể Lâm thị ở Kinh châu nơi này, cũng tìm không thấy người có thể nói lời tri kỷ, biệt muộn hồi lâu, lại thêm Du Uyển lúc trước ở Thịnh Kinh đã giao hảo với Kiều tỷ nhi nhà nàng, hôm nay bị nàng giọng nói nhỏ nhẹ an ủi, Lâm thị liền không nhịn được đem hết nỗi khổ trong lòng đổ ra.
Du Uyển vội vàng nói: "Thái thái thoải mái tinh thần, ta sẽ thật tốt khuyên nhủ nàng."
Hai người đang nói chuyện, liền nghe nha hoàn đến bẩm, nói đại cô nương đến đây.
Du Uyển giương mắt, trong lòng hơi hồi hộp một chút, chăm chú nhìn Ôn Kiều mặt mỉm cười đi tới.
Ba năm không thấy, nàng cao thêm, vòng eo mảnh được không đủ một nắm, ánh mắt lưu chuyển giữa phảng phất nhật nguyệt đều có thể mất đi ánh huy hoàng, càng thêm có vẻ đẹp bức nhân tâm hồn. Nhưng vẻ đẹp này lại không có phong trần tục khí, ngược lại đoan trang cao quý, phảng phất nàng còn là vị thiên kim Thủ phụ cao cao tại thượng lúc đó.
Chả trách nhị công tử Trung Cần bá phủ đến nay đối nàng nhớ mãi không quên, nhao nhao đòi cưới nàng.
Nhưng vì sao nàng lại không thể thật tốt gả đi?
Hẳn là còn nghĩ trèo lên Giang gia hay sao?
Du Uyển đè xuống ghen ghét trong lòng, cười nghênh đón: "Ôn tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, tỷ tỷ sinh càng thêm xinh đẹp động lòng người rồi."
Ôn Kiều cụp mắt nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt tay mình, mỉm cười vuốt cằm nói: "Uyển muội muội."
Du Uyển đang muốn thân mật nói thêm vài câu, nhưng tay nàng đã không còn nắm gì, Ôn Kiều đã bứt ra rời đi, từ bên cạnh nàng đi qua, đi hướng Lâm thị vấn an.
Du Uyển mím chặt môi, đem tay trở lại trước ngực bất an nắm chặt.
... Có vẻ xa lạ đi ít nhiều, lúc trước các nàng cũng coi như không có gì giấu nhau.
Là ảo giác sao?
Hàn huyên vài câu, Lâm thị lấy cớ muốn sao chép kinh thư, bảo Ôn Kiều mang Du Uyển đi tiểu tọa trong viện của nàng.
Trước khi đi, Lâm thị cùng Du Uyển trao đổi ánh mắt, Ôn Kiều giả bộ không biết, quay người mang người ra ngoài.
Vị kế mẫu này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là tai mềm quá, dễ dàng bị người xúi bẩy.
Vào tiểu viện, Ôn Kiều mời nàng ngồi, lại dọn chút điểm tâm quả, ngâm ấm trà nóng.
Du Uyển quan sát chỗ ở của nàng, trong lòng vừa thổn thức, lại ẩn có chút tự đắc.
Ở cái tuổi này, tâm tư Du Uyển còn giấu không đủ sâu, Ôn Kiều đoán được ít nhiều tâm tư nhỏ nhặt của nàng lúc này, buồn cười là, lúc trước nàng đã từng cảm thấy Du Uyển chờ đợi mình thật thành tâm thành ý ư? Nếu không phải ở kiếp trước sống gian nan, từng cầu đến nàng trước mặt sau khi phụ thân bị hoạch tội, bị nàng làm khó dễ cự tuyệt, nói những lời khó nghe, thậm chí tự mình phái người làm khó dễ, suýt nữa hại nàng mất mạng, nàng còn không biết "Khăn tay giao" nuông chiều tới này cùng nàng lá mặt lá trái.
Ôn Kiều cụp mắt cười một tiếng: "Uyển muội muội tại sao tới đây?"
Du Uyển thân mật xích lại gần nàng ngồi: "Trưởng bối trong nhà hồi Kinh châu thăm người thân, ta nghĩ đến Ôn tỷ tỷ cũng ở chỗ này, thực sự tưởng niệm cực kỳ, liền theo tới."
"Thì ra là thế."
Ôn Kiều ứng tiếng, nhưng không thấy mảy may thân thiện.
Sắc mặt Du Uyển hơi cứng lại, lại cố ý nói lên những chuyện xưa giao hảo của hai người lúc trước, Ôn Kiều chỉ cười cười, nụ cười khiến Du Uyển trong lòng càng thêm bất an.
Một người độc diễn không được lâu, Du Uyển cắn môi, cúi đầu xuống, lã chã chực khóc: "Ôn tỷ tỷ, dường như lạnh nhạt với ta đi ít nhiều."
Nàng nghĩ rằng Ôn Kiều với tính tình ôn nhu nhất định sẽ đến trấn an nàng, thế nào ngờ Ôn Kiều ánh mắt an tĩnh rơi trên người nàng, dường như nghiêm túc suy tư một trận, thẹn thùng cười một tiếng: "Lâu không thấy mặt, ngươi và ta lại lớn lên, tự nhiên không so được lúc trước thân mật, Uyển muội muội chớ để ở trong lòng."
Lời này đâu có giống trấn an.
Du Uyển lạch cạch rớt xuống một giọt nước mắt, khóc càng thêm thương tâm.
"Uyển muội muội, trách ta, sao còn chọc giận ngươi khóc lên." Ôn Kiều ngoài miệng an ủi, thân thể lại vững như Thái Sơn không nhúc nhích, "Xuân La, mau vặn một chiếc khăn nóng đến, lau mắt cho Uyển muội muội, nếu không lát nữa nên sưng lên mất."
Hôn nhân sự tình vốn là mười phần tư mật, thái độ này của Ôn Kiều lại khiến Du Uyển không có cách nào mở lời, cuối cùng ngồi nửa ngày, thần sắc buồn bực ra về.
Xuân La muốn nói lại thôi lung lay nửa ngày trước người Ôn Kiều.
Ôn Kiều khóe miệng ngậm ý cười nhạt, tâm tình vô cùng tốt uống một ngụm trà: "Muốn nói gì, cứ nói."
Xuân La ngập ngừng nói: "Cô nương làm như vậy, sợ là sẽ phải chặt đứt giao tình với đại cô nương Du gia."
"Chặt đứt càng tốt." Ánh mắt Ôn Kiều khẽ nhúc nhích, ôn nhu nói, "Nàng đã nói là đến thăm ta, lại ngồi rất lâu ở chỗ mẫu thân, nên biết hay không nên biết, nàng đều biết. Từ trước đến nay Kinh châu, nàng liền bặt vô âm tín, bây giờ ngược lại đột nhiên thân thiện đi lên. Người trên đời này, nếu quá phận can thiệp việc nhà người khác, nếu không phải thực tình quan tâm, nếu không phải vì tư lợi, ắt có rắp tâm hại người."
Ở kiếp trước, cũng không thấy Du Uyển chuyên đến Kinh châu Ôn gia thăm nàng.
Nàng có lấy chồng Trung Cần bá phủ hay không, có liên quan gì đến nàng đâu?
Xuân La trong lòng giật mình, ngược lại hoàn toàn không nghĩ tới tầng này, đã thấy Ôn Kiều bình tĩnh buông chén trà xuống, phân phó: "Gọi tiểu tử nhà Từ mụ mụ, ta thấy nó lanh lợi, bảo nó đi hỏi thăm một chút, Du Uyển vì sao tới đây."
"Dạ, cô nương."
*
Ôn Kiều đổi thân nam trang, ôm bầu rượu, trực tiếp đến chỗ Lục tiên sinh ở sát vách.
Dáng vẻ này của nàng, trừ việc dáng dấp quá tuấn tú, ngược lại khiến người nhìn không ra manh mối. Thư đồng sớm đã nhận ra nàng, thấy nàng tới, liền dẫn nàng đến thư phòng Lục tiên sinh, nàng đợi chỉ chốc lát, liền thấy một ông lão mặc áo trắng chầm chậm đi tới, vê râu mà cười: "Đại công tử tới rồi, tàn cuộc lưu lại cùng ngươi lần trước, thế nhưng đã gỡ?"
Ôn Kiều đứng dậy hướng Lục tiên sinh hành lễ, cười nói: "Đệ tử ngu dốt, suy nghĩ kỹ mấy ngày, ngược lại nghĩ ra một phương pháp phá giải, muốn cùng tiên sinh thử một chút."
Lục tiên sinh mời nàng ngồi, thư đồng dọn ra ván cờ dở dang trước đó, hầu ở một bên.
Lư hương lượn lờ, thanh u đàn hương quanh quẩn trong phòng.
Một ván cờ kết thúc, Ôn Kiều thua nửa điểm, Lục tiên sinh cầm trong tay hắc tử hơn một chút, hai người ngược lại thoải mái mà cười.
Lục tiên sinh vuốt cằm nói: "Kỳ nghệ đại công tử gần đây tinh tiến không ít."
Ôn Kiều mỉm cười nói: "Đều là tiên sinh dạy bảo tốt."
Lục tiên sinh cười khoát tay, khiêm tốn vài câu.
Ôn Kiều cầm bầu rượu đặt lên bàn, cười nói: "Tiên sinh thử chút hoa đào nhưỡng ta ủ, có thể so với tay nghề Khúc gia Hoài An?"
Khúc gia Hoài An là quê ngoại tổ mẫu nàng, am hiểu cất rượu, nổi tiếng thiên hạ, chỉ là đến nay, bởi vì con cháu trong nhà không giỏi kinh doanh, việc buôn bán chỉ còn ở Hoài An, nơi khác ngược lại rất khó có được rượu Khúc gia.
Rượu rót ra chén, hương thơm liền quanh quẩn nơi chóp mũi.
Lục tiên sinh nâng chén đặt trong tay, nhắm mắt hít hà, khóe miệng đã lộ một tia cười.
Ông lại nếm thử, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
Ôn Kiều hiếm khi có chút khẩn trương: "Tiên sinh, thế nào?"
Lục tiên sinh mở mắt nhìn nàng, mỉm cười nói: "Mát lạnh hồi cam, giống hệt hoa đào nhưỡng Khúc gia ta uống nhiều năm trước."
Lời Lục tiên sinh nói ra đáng tin, Ôn Kiều liền yên tâm, cười khom người cúi đầu: "Đa tạ tiên sinh, nếu tiên sinh không chê, vò rượu này xin tặng cho tiên sinh, khi nào rảnh rỗi thì uống."
Văn nhân mặc khách thời đó phần lớn đều thích rượu.
Vò rượu này của nàng ngon hơn rượu ngoài tửu quán rất nhiều, lại càng khó uống được ở Kinh châu.
Nhưng ông cũng biết công nghệ ủ hoa đào nhưỡng Khúc gia phức tạp, không dễ có, không dám nhận.
Ôn Kiều kiên trì mời ông nhận lấy: "Trước đây còn nhờ tiên sinh tiến cử, ta mới quen biết Lạc thần y, chút rượu nhạt này chẳng đáng là gì, coi như chút lòng thành của ta."
Nói rồi, Lục tiên sinh chợt nhớ ra hỏi nàng: "Ngươi cùng Giang gia có mối quan hệ gì? Lại tốn công tổn trí mời Lạc thần y đến Giang phủ chữa trị cho đại công tử của họ?"
Ôn Kiều còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, liền nghe thư đồng đến bẩm báo: "Tiên sinh, Giang thế tử Vĩnh An vương phủ đến bái kiến."
Thư đồng tiến lên một bước, trình lên bái thiếp.
Lục tiên sinh tiếp nhận xem qua, vội vàng mời người vào.
Ôn Kiều giật mình, vội vàng đứng lên: "Tiên sinh, đã có khách quý đến chơi, ta xin cáo từ trước."
Nàng đứng dậy vội vàng, lại không cẩn thận đụng ngã bàn trà, quân cờ chưa thu lạch cạch lạch cạch rơi xuống một chỗ.
"A, xin lỗi xin lỗi, ta quá bất cẩn, lỗ mãng."
Ôn Kiều vội vàng cúi đầu nhặt, trán rịn một tầng mồ hôi, trong lòng có chút lo lắng.
Thư đồng bước nhanh lên trước giúp đỡ.
"Mau đứng dậy đi thôi, đừng nhặt nữa."
Tiên sinh lên tiếng, Ôn Kiều lại biết ông trân quý quân cờ này, bình thường nâng niu lắm, đâu có ý tốt để lại "tàn cuộc" như vậy. Động tác tay nàng tăng tốc, nhặt được một hồi, liền nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, người tới bước chân trầm ổn, mấy bước đã đến trước cửa.
"Vãn bối Giang Vân Dực hiệp ấu đệ bái kiến tiên sinh, tiên sinh mạnh khỏe."
Thanh âm nam tử trầm thấp lại có từ tính.
Ôn Kiều không dám ngẩng đầu, ngồi xổm nhặt những quân cờ sắp tan vào góc.
Lục tiên sinh vội vàng mời bọn họ ngồi, Giang Vân Dực bước tới, ngồi xuống vị trí đúng chỗ Ôn Kiều vừa ngồi trước đó.
Lục tiên sinh cũng không ngờ Giang Vân Dực đến nhanh như vậy, sợ thân phận Ôn Kiều bại lộ, vội vàng phân phó: "Hai người các ngươi thu dọn xong thì xuống đi."
Hôm nay Ôn Kiều mặc đơn giản, thư đồng cũng không trang điểm gì.
Thấy Lục tiên sinh giải vây cho nàng, nàng liền theo một vị thư đồng khác lên tiếng: "Dạ."
Thanh âm nàng nhỏ như muỗi vo ve, ánh mắt Giang Vân Dực từ trên người nàng lơ đãng lướt qua, cũng không cố ý dừng lại.
Ôn Kiều đứng dậy, cúi thấp đầu, bưng cái sọt đựng cờ đặt lên bàn trà.
Giang Vân Dực ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn trà.
Trong không khí có đàn hương, mùi rượu, vốn nên che hết mọi hương vị, nhưng khi bóng người trước mắt di chuyển, tiểu thư đồng có làn da trắng nõn đến chói mắt tiến gần, Giang Vân Dực lại ngửi được một mùi hương hoa thanh đạm, thấm vào ruột gan.
Hắn ngước mắt, người kia đã nhanh chóng xoay người, rụt người bước nhanh ra ngoài.
"Tam ca, huynh nhìn gì vậy?"
Giang Ngọc Thành, lục lang nhà Giang gia tò mò theo ánh mắt hắn nhìn quanh.
Giang Vân Dực thản nhiên nói: "Không có gì."
*
Ôn Kiều bước ra ngoài, bị gió lạnh thổi, chậm rãi bình phục nhịp tim đang bịch bịch nhảy không ngừng.
Người khác đều cho rằng bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng thật ra đã thấy, còn là vào ngày hắn đến cầu hôn, bị phụ thân cầm chổi đuổi ra khỏi nhà.
Đã lâu như vậy, nàng vẫn còn có thể nhớ tới đôi mắt ủ dột của thiếu niên khi đó.
Nàng lấy ra chiếc nhẫn ngọc vẫn luôn đeo trên cổ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhẫn ngọc đã làm bạn nàng nhiều năm, xúc cảm ấm áp.
Đây vốn là tín vật định ước giữa Ôn gia và Giang gia, về sau, mẫu thân qua đời, trước khi đi đã đưa chiếc nhẫn ngọc này cho nàng, nàng nghĩ là di vật của mẫu thân nên luôn đeo, về sau mới biết chiếc nhẫn ngọc này còn có một tầng ý nghĩa khác.
Có lẽ đã quen đeo, nên nàng rốt cuộc không tháo ra nữa, hôm nay đột nhiên gặp người kia, cũng khiến nàng nhớ lại.
Trong lòng nàng nghĩ ngợi, cho đến khi trở lại trong viện mình, vẫn còn có vẻ hơi mất hồn mất vía.
Xuân La lo lắng hỏi: "Cô nương, người thế nào?"
Ôn Kiều ngồi xuống nhấp một hớp trà nóng, thở phào, hỏi: "Giang gia Thịnh Kinh có tin tức gì không?"
Xuân La nói: "Chưa, nhưng đại phu nhân Giang gia đúng là đã mời Lạc thần y đến phủ khám bệnh cho đại công tử nhà Giang gia."
Ôn Kiều gật đầu, trầm ngâm nói: "Vậy ngươi lưu ý một chút, những ngày gần đây hẳn là sẽ có hồi âm."
Giang gia Thịnh Kinh quả thật có hồi âm, chẳng qua thời gian hồi âm lại đến sớm hơn Ôn Kiều tính toán một chút, mà phong thư này cũng không phải gửi cho nàng, mà là trực tiếp đưa đến tay Giang Vân Dực...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất