Kiều Thanh Kiều Khí

Chương 04: Tới cửa, ta lặp lại lần nữa, ta cùng Ôn gia nữ, tuyệt không thể...

Chương 04: Tới cửa, ta lặp lại lần nữa, ta cùng Ôn gia nữ, tuyệt không thể...
Qua hai, ba ngày, đệ tử Hạc Sơn thư viện đã tuyển chọn hoàn tất, rất nhiều người từ đường xa đến để van cầu học, tự nhiên là vào ở trong thư viện. Ôn phủ dù ở sát vách, nhưng vì để cho Ôn Thế Gia càng nhanh dung nhập vào hoàn cảnh thư viện, trước đây Ôn Dự liền cũng làm cho hắn cùng nhau dời qua ở.
Hôm đó tan học, hắn lại đón một vị đồng môn trở về bái kiến.
Người này chính là Giang gia lục lang – Giang Ngọc Thành.
Ôn Kiều nghe được tin tức, cũng có chút giật mình, nhất là đối phương còn chỉ rõ muốn gặp nàng một mặt.
Ôn Dự phái người đến mời nàng qua thư phòng, nàng đành phải vội vàng đi, sợ phụ thân lại đem người đắc tội. Giang gia lục lang tuy là con thứ của tam phòng, nhưng cùng tam ca hắn là Giang Vân Dực quan hệ lại rất tốt, ở kiếp trước chính là cái đuôi nhỏ của Giang Vân Dực, đi đâu hắn đều đi theo, rất nhiều chuyện Giang Vân Dực cũng nguyện ý giao phó cho hắn đi làm.
Bầu không khí thư phòng so với Ôn Kiều tưởng tượng muốn tốt hơn một chút.
Còn chưa đi vào, liền nghe được tiếng cười cởi mở của Ôn Thế Gia, hiển nhiên là đang cật lực sinh động bầu không khí. Phụ thân dù chưa làm sao đáp lời, nhưng ngẫu nhiên cũng trả lời đôi lời, thanh âm cũng coi như hòa hoãn. Trái tim treo cao của Ôn Kiều lúc này mới buông xuống một nửa.
Hoàng hôn lặn về tây, tà dương vẩy lên mặt đất mảnh vụn vàng bình thường.
Nàng giống như con bướm xuyên qua tại quang ảnh, vượt cửa mà vào, bừng tỉnh giấc ngủ say bụi bặm.
Giang Ngọc Thành nghe tiếng mà đứng, ánh mắt rơi trên người nàng, có một thoáng xuất thần.
Đến khi Ôn Thế Gia gọi một tiếng "Trưởng tỷ", hắn có danh tiếng, hướng nàng mỉm cười hành lễ nói: "Nguyên lai vị này là Ôn biểu tỷ."
Muốn chăm chỉ đứng lên, bọn hắn tổ tiên có bắn đại bác cũng không tới, có thể hắn gọi nàng là biểu tỷ, cũng không coi là sai.
Đích nữ Tây Hòa Hầu, Phó thị là họ hàng nhà mẹ đẻ của Ôn Kiều, nàng gọi Phó thị một tiếng biểu di mẫu. Phó thị gả tới Giang gia đại phòng, sinh ra Giang gia đại lang, nàng cũng phải đi theo gọi một tiếng biểu ca. Cứ như vậy, tự nhiên cũng cùng các phòng khác của Giang gia có thiên ti vạn lũ quan hệ "thân thích".
Giang Ngọc Thành từ ống tay áo móc ra một phong thư, đưa cho Ôn Kiều, "Đây là thư Đại bá mẫu viết cho tam ca ta, trong thư nói đại ca chân tật là may mắn có biểu tỷ dẫn tiến Lạc thần y, lúc này mới có chuyển biến tốt đẹp, lần này ta mạo muội đến nhà, một là đại diện Giang gia cảm tạ ân cứu giúp của biểu tỷ, hai là lão tổ tông trong nhà biết được việc này, muốn mời ngươi đến nhà ở, tự mình cám ơn."
"Lão thái thái khách khí, ta cũng là do cơ duyên xảo hợp mới quen biết Lạc thần y, nếu bàn về công lao, thực là Lạc thần y diệu thủ hồi xuân."
Thiếu nữ mỉm cười, ngữ điệu nhu hòa như xuân phong hóa vũ, so với Ôn đại nhân ngồi ở đằng kia không lạnh không nhạt, gọi người ta tỏa ra ý thân cận.
Giang Ngọc Thành chân thành cười nói: "Lạc thần y đương nhiên phải tạ, nhưng nếu không có biểu tỷ từ trong đáp cầu dẫn mối, chỉ sợ hắn cũng không chịu tùy ý vì đại ca ta chữa trị." Hắn ra hiệu nhường ra một đống quà tặng chất đống trên bàn, "Đây là chút lễ mọn, xin mời Ôn đại nhân, biểu tỷ vui vẻ nhận."
Dừng một chút, hắn nhìn Ôn Dự liếc mắt một cái, bảo trì nụ cười nói: "Về phần...lời mời của lão tổ tông, biểu tỷ cũng không cần khó xử, nếu không rảnh rỗi, cũng không sao, chúng ta tự sẽ giải thích với bà."
Hắn nói năng uyển chuyển, ý tại ngôn ngoại, lại là thấy rõ biểu lộ của Ôn Dự, cho Ôn gia một lý do thích hợp để cự tuyệt, để hai bên đều không đến mức khó xử cùng xấu hổ.
Tuổi còn nhỏ, làm việc đã chu đáo như thế, so với đệ đệ nhà mình, thực sự là thành thục tiến bộ hơn nhiều.
Đưa tiễn Giang Ngọc Thành, Ôn Kiều quay trở lại thư phòng, thấy phụ thân đang đứng gần cửa sổ ngóng nhìn bầu trời đêm, không biết suy nghĩ gì.
Nàng bước nhẹ đến gần, nửa thò đầu ra nhìn hắn: "Phụ thân, sao lời nói của ngài vừa rồi ít hơn bình thường rất nhiều, thế nhưng là đang trách ta?"
Phụ thân luôn luôn nghiêm khắc mà ít cười, từ sau khi nàng lớn lên, cũng rất ít gọi cha, chỉ gọi một tiếng phụ thân, lộ ra đoan chính vừa vặn.
Lúc này gọi như vậy, khó tránh khỏi có ý làm nũng.
Ôn Dự quay mặt lại, cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt phức tạp: "Một năm nay, vi phụ càng phát ra xem không hiểu con. Đầu tiên là muốn đi cửa hàng đồ cưới mẫu thân con khi còn sống lưu lại, suốt ngày hao tâm tổn trí nghiên cứu chuyện buôn bán, không phải cất rượu, chính là đối sổ sách. Những đồ cưới này vốn là mẫu thân con để lại cho con, cái này cũng thôi đi. Nhưng bây giờ, lại cùng Giang gia đắp lên quan hệ, muốn nhập Giang phủ? Chẳng lẽ những gì ta đã nói trước kia, con lại một chữ cũng không nghe lọt tai?"
Trong mắt ông có nồng đậm thất vọng, điều mà Ôn Kiều chưa từng thấy.
Trong lòng nàng hơi đau, từ từ đứng thẳng người, như thanh tùng triển nhánh, nhu hòa nhưng cực kỳ nghiêm túc nói: "Phụ thân, nữ nhi vào Giang gia, là có chuyện quan trọng cần phải làm, cũng không phải là mưu đồ tờ hôn ước sớm đã hết hiệu lực kia."
"Chuyện gì, con..."
Nàng giống khi còn bé làm nũng phụ thân, dựa vào ông, đáy mắt thanh tịnh như chứa đựng vô tận tinh quang: "Ngài đừng hỏi nữa, ta lại khi nào để ngài thất vọng? Xin hãy để ta đi một chuyến, được không?"
*
Bánh xe lăn qua bàn đá xanh, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, xen lẫn tiếng vó ngựa lẹt xẹt lẹt xẹt có quy luật, phá vỡ con đường yên tĩnh.
Giang Ngọc Thành nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi bên cạnh, nhếch miệng cười: "Tam ca, ngươi đoán không sai, Ôn gia đại cô nương quả nhiên không cự tuyệt, nguyện ý hồi kinh vấn an tổ mẫu. Nhưng ta thấy, nàng không giống người tâm cơ thâm trầm... Có lẽ chúng ta nghĩ nhiều, nàng cứu đại ca cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không có ý đồ gì khác."
Giang Vân Dực với hơn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, vẫn nhắm mắt, thản nhiên nói: "Lời này, chính ngươi tin sao?"
Giang Ngọc Thành cười hắc hắc vò đầu.
"Đừng tin lời cô gái xinh đẹp nói, sớm muộn cũng thất bại."
"Sao ngươi biết nàng xinh đẹp?" Giang Ngọc Thành nuông chiều thói quen, đặc biệt tha thứ cho những dáng dấp đẹp mắt, tràn đầy phấn khởi chen đến bên cạnh hắn, hớn hở miêu tả một phen, gần như sắp nói thành thiên tiên hạ phàm, lại trêu ghẹo: "Tam ca, các ngươi vốn là có hôn ước, có tẩu tử xinh đẹp như vậy, ngươi có thể bỏ được chắp tay tặng cho Triệu nhị lưu lại?"
Nếu là người khác nói lời này, sớm đã bị Giang Vân Dực ném ra khỏi xe ngựa.
Hắn lạnh lùng nhìn Giang Ngọc Thành: "Hôn ước, đã sớm không còn."
Giang Ngọc Thành nhớ tới chiếc nhẫn ngọc hắn cất giữ đến nay, không nỡ vứt bỏ, dò xét hắn một cái, cố ý đấu võ mồm, nhỏ giọng thầm thì: "Tín vật đính hôn không phải vẫn còn giữ sao? Nói không chừng vẫn còn hiệu lực."
Giang Vân Dực nhíu mày: "Ngươi nói thêm một chữ nữa, cút xuống xe, tự chạy về khách sạn."
Giang Ngọc Thành nhanh chóng che miệng, nháy mắt to, biểu thị ta rất ngoan, không nói lung tung nữa.
Bên tai cuối cùng cũng thanh tĩnh.
Giang Vân Dực dựa trở lại xe ngựa, một lúc lâu sau, đột nhiên thản nhiên nói: "Phái người nhìn chằm chằm Triệu nhị, ta muốn biết động tĩnh gần đây của hắn."
Ăn chơi thiếu gia được nuông chiều, muốn gì có đó, chắc không dễ dàng từ bỏ như vậy...
"Tam ca...?"
"Ta chỉ là không muốn chuyện hồi kinh bị trì hoãn lại."
Vẻ mặt Giang Vân Dực lạnh như băng: "Ta lặp lại lần nữa, ta cùng Ôn gia nữ, tuyệt đối không thể."
Đây chẳng phải vì tam ca hắn đến nay vẫn chưa chịu thành thân, trưởng bối trong nhà nóng ruột, hắn coi là...tam ca vẫn còn nhớ Ôn gia nữ...
Nhưng hiện tại...thật sự tức giận?
Giang Ngọc Thành lo sợ bất an kéo ống tay áo hắn: "Tam ca, đừng nóng giận, là ta nói không biết nặng nhẹ, ta không đùa nữa."
"Lần sau còn nói lung tung, dứt khoát cứ để ngươi ở lại Kinh châu, đừng về."
"Đừng mà... Ta còn nhớ, quay đầu xin nghỉ với tiên sinh, đợi lão tổ tông mừng thọ về chúc thọ cho bà..."
Thiếu niên líu ríu nói, Giang Vân Dực vén rèm xe, gió đêm ôn nhu ập vào mặt, đôi mắt hắn sâu xa như biển, không biết đang xuất thần suy nghĩ gì.
*
"Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy!"
Ôn Thế Gia tức giận đến giơ chân: "Nhà chúng ta đến cùng có lỗi gì với nàng? Lại còn muốn xúi giục Triệu nhị phủ Trung Cần Bá đến cửa gây chuyện?!"
Từ khi phân phó cho tiểu tử nhà Từ bà tử, liền vụng trộm để mắt tới Du Uyển. Mẫu thân nàng là Phương thị, quê ở Kinh châu, lúc này nàng cùng Phương thị hồi Kinh châu thăm người thân, hiện ở tại tổ trạch nhà họ Phương.
Ban đầu không thu hoạch được gì, tiểu tử nhà Từ bà tử đều chán nản.
Nào ngờ vừa buồn ngủ đã có người đưa gối, hôm đó hắn lảng vảng ở cửa sau nhà họ Phương, vừa hay thấy Du Uyển cùng nha hoàn thân cận lén lút lên xe ngựa.
Theo đuôi đi, tại một khách sạn nghe trộm ở góc tường, lúc này mới phát hiện, Du gia đại cô nương này gặp gỡ ngoại nam, mà còn là Triệu Tắc Nguyên, nhị công tử phủ Trung Cần Bá. Vốn tưởng rằng bọn họ lén lút gặp nhau, nhưng nghe nội dung, cũng không cao minh gì.
Du gia đại cô nương đang thuyết phục Triệu nhị công tử, dùng lá thư giao hảo giữa Như phu nhân và Ôn phu nhân trước đây để uy hiếp Ôn đại nhân, bức bách Ôn gia đi vào khuôn khổ.
Ôn gia nay đâu còn như xưa, đã sớm không quyền không thế, nếu Triệu nhị công tử bị mất mặt trong chuyện hôn sự này, sau này trở về kinh, không chỉ riêng hắn mất mặt, mà còn là toàn bộ phủ Trung Cần Bá. Hắn trước đây phí bao nhiêu tâm tư muốn cưới Ôn gia nữ, bây giờ người ta chê không chịu gả, chẳng phải trở thành đề tài bàn tán của mọi người sao?
Tiểu tử nhà Từ bà tử quỳ trên mặt đất, thuật lại rõ ràng mọi điều nghe được hôm đó.
Ôn Thế Gia nghe xong, càng tức giận đến ngồi không yên, muốn xông ra cửa tính sổ.
Ôn Kiều đặt mạnh chén trà xuống, quát khẽ: "Dừng lại!"
"Trưởng tỷ, sao tỷ có thể nhịn được?" Ôn Thế Gia nắm chặt song quyền, "Du Uyển này sao lại hai mặt như thế, ta phải đi hỏi cho rõ, dù sao nhà họ Du cũng là thư hương thế gia, sao lại làm vậy chứ?!"
"Ngươi trở lại đây, ngồi xuống."
Ôn Thế Gia đỏ mắt, đứng yên một chỗ quật cường không chịu động.
Ôn Kiều khẽ thở dài, đi qua kéo hắn ngồi xuống, rót chén trà cho hắn, để hắn tỉnh táo nguôi giận.
"Tỷ bảo đảm ngươi vừa bước ra ngoài, phụ thân sẽ biết ngay. Chuyện này tuyệt đối không được để phụ thân biết, ông ấy sức khỏe không tốt, không nên tức giận nữa."
Ôn Thế Gia há miệng muốn biện, Ôn Kiều lại cười, ôn nhu nói: "Được, ngươi không phục. Vậy tỷ hỏi ngươi, nếu ngươi xông đến tận cửa, Du Uyển thề thốt phủ nhận, ngươi tính sao? Ngươi có nhân chứng sao? Nhân chứng của ngươi là ai? Người nhà chúng ta sao? Người ta đều có thể cắn ngược lại, nói là chúng ta cố ý vu oan."
Hóa ra hắn nghĩ quá đơn giản, Ôn Thế Gia tiu nghỉu: "Vậy phải làm sao đây..."
"Gia ca nhi, tỷ tỷ biết ngươi muốn vì tỷ ra mặt." Ôn Kiều ngồi xổm trước mặt hắn, khẽ cười nói: "Nhưng bây giờ, không nên làm lớn chuyện. Phụ thân làm quan nhiều năm, dù vẫn còn chút nhân mạch ở kinh thành, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, không thể điều đình được. Còn phủ Trung Cần Bá là chúng ta không thể đắc tội vào lúc này."
"Vậy chẳng lẽ phải khoanh tay chịu trói?"
Phải giải quyết chuyện này trước khi Triệu Tắc Nguyên đưa thư đến trước mặt phụ thân.
Thời gian gấp rút.
Ôn Kiều hơi nhíu mày, khẽ "ừm" một tiếng, hàm răng khẽ cắn môi.
Đó là thói quen khi nàng suy nghĩ.
"Trưởng tỷ, đến cùng phải làm sao?"
Thiếu niên sốt ruột hộ tỷ, gấp đến nỗi mồ hôi sắp túa ra.
Ôn Kiều trong lòng ấm áp, khẽ cười: "Mấy ngày nữa, ngươi tìm thời cơ tốt, dẫn Triệu Tắc Nguyên đến Nhã trai nghe gió, làm được không?"
Thỏ gấp còn cắn người, nàng há để mặc những người này khi dễ lên đầu?..

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất