Chương 08: Vào phủ, vì sao lại có giọng nữ, lại còn kiều thanh kiều khí đến thế?
"Ôn cô nương," thanh âm hắn thanh lãnh, có chút xa cách, "Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng không muốn vòng vo với ngươi nữa. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến Thịnh Kinh, lão thái thái nhà ta xưa nay thiện tâm. Ngươi đã muốn vào Giang phủ làm khách, có vài lời, ta cần phải hỏi cho rõ ràng, cũng để tránh khỏi vô duyên vô cớ sinh ra nhiều hiểu lầm."
Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ?
Hiểu lầm nàng vì muốn gả cho hắn mà không chờ đợi được mà vào phủ ư?
Dù trước kia đã biết đám người khó tránh khỏi sẽ có ý nghĩ này, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bị hắn ngay trước mặt hỏi thẳng như vậy, gõ trúng tim đen, khó tránh khỏi cảm thấy có chút... khó xử.
Nàng khẽ cắn môi dưới, cảm giác được ánh mắt hắn rơi trên mặt, càng thấy gương mặt nóng bừng.
Cũng may Giang Vân Dực dường như không để ý đến câu trả lời của nàng, hắn cúi đầu lật qua lật lại túi rượu trong tay, hững hờ hỏi: "Ngươi vì sao cứu đại ca ta?"
Ôn Kiều dịu dàng đáp: "Do cơ duyên xảo hợp nhận thức được Lạc thần y, nên tạm thời thử một lần thôi. Ta đã gọi đại phu nhân một tiếng biểu cữu mẫu, gọi đại công tử một tiếng biểu ca, chút chuyện nhỏ này vẫn là nên làm."
"Cơ duyên xảo hợp," Giang Vân Dực tỉ mỉ phân biệt từng chữ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng rất nhanh biến mất, "Cơ duyên xảo hợp thế nào?"
Ôn Kiều siết chặt ngón tay, trầm mặc một lát sau, ngước mắt nhìn hắn: "Nếu thế tử cảm thấy ta vào Giang phủ làm khách không ổn, đợi ta bái kiến lão phu nhân xong, tự nhiên sẽ nhanh chóng rời phủ."
Giang Vân Dực dừng động tác trong tay, nhìn về phía nàng.
Gió đêm có chút lớn, thổi qua, dáng người nhỏ bé của nàng dường như đứng không vững, lung lay trong gió.
Mái tóc dài đen như mực theo gió bay nhẹ, vài sợi tóc vương trên đôi môi hé mở đỏ thắm. Nàng cứ như vậy nhìn hắn, ánh mắt trong veo mà thanh tịnh, vẻ mặt vô cùng chân thành tha thiết.
Giang Vân Dực dời mắt, đột nhiên cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, giống như hắn đang khi dễ nàng vậy.
Môi mỏng khẽ mím lại, hắn lãnh đạm nhíu mày: "Tùy ngươi."
Dù là thật hay giả, xem ra hắn cũng không thể moi được gì từ nàng, cũng không cần lãng phí thời gian ở đây.
Hắn quay người, sải bước đi trở về.
Ôn Kiều nhắm mắt lại, ảo não mím chặt môi.
Sau một khắc, Giang Vân Dực dừng bước, quay người, nhìn nàng từ xa một cái, rồi tiện tay ném túi rượu trong tay tới: "Giữ lấy."
Người luyện võ nhìn thấy vật gì bay về phía mình, phản ứng vô thức chính là đưa tay chụp lấy, vững vàng thu vào lòng.
Ôn Kiều làm xong động tác trôi chảy này, trong lòng mới thình thịch nhảy lên một cái, không hiểu sao có chút khẩn trương.
Trên mặt Giang Vân Dực không có biểu cảm gì dư thừa, chỉ thản nhiên nói: "Trời lạnh."
"...Đa tạ thế tử."
*
Đợi đến khi hội hợp cùng Du Uyển bọn họ, rồi lại chạy về Thịnh Kinh, thời gian đã chậm hơn dự kiến hai ngày.
Vĩnh An vương phủ tôn quý, thể diện, thiên hạ ai mà không biết? Nhưng đến khi vào Giang phủ, được chiêm ngưỡng cầu nhỏ nước chảy, điêu lan ngọc thế bao quanh, mới biết bốn chữ "Thịnh Kinh Giang gia" có sức nặng đến nhường nào.
Khác họ vương là độc nhất vô nhị từ khi Đại Ngụy khai quốc đến nay, sự xa hoa này sao lại chưa từng thấy bao giờ?
Ôn Kiều đi theo Lăng ma ma trong phủ đi bái kiến lão thái thái.
Lão nhân gia tin Phật, trong sân có thể thoang thoảng nghe được mùi hương khói.
Sau tấm màn trướng dày cộm, truyền đến tiếng cười nói rộn rã.
Lăng ma ma mời Ôn Kiều chờ bên ngoài một lát, sai tiểu nha hoàn vào bẩm báo, rồi có một đại nha hoàn mặc áo hồng phấn ra đón nàng vào.
Ôn Kiều nhận ra nàng, kiếp trước từng có vài lần gặp mặt, nàng tên là Ngân Bình, rất được việc bên cạnh lão thái thái. Về sau, dường như còn được lão thái thái chỉ cho Giang Vân Dực làm thiếp, rất được sủng ái, lúc ấy cũng có không ít quý phụ nhân âm thầm ghen tị nàng sống sung sướng mỹ mãn.
Lăng ma ma cười với Ngân Bình: "Ngân Bình cô nương, vương phi nương nương sai ta đi qua hỏi han, ta đi ngay đây."
Ngân Bình nghe nhắc đến vương phi nương nương, tức mẫu thân của Giang Vân Dực, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi một chút, nhưng vẫn gật đầu cười nói: "Ma ma vất vả, đi thong thả."
Ngân Bình quay đầu lại, không để lộ dấu vết đánh giá Ôn Kiều, thân thiết cười nói: "Cô nương, mời mau vào, lão thái thái đã chờ lâu rồi."
"Làm phiền Ngân Bình cô nương." Ôn Kiều vẫn giữ nụ cười trên môi.
Tiểu nha hoàn vén màn để họ đi vào.
Vào phòng, hơi lạnh trên người được sự ấm áp bao bọc, người cũng dần thư giãn.
Từ khi nàng bước vào, ánh mắt của tất cả nữ quyến trong phòng đều đổ dồn về phía nàng, tiếng cười nói ồn ào cũng dần im bặt.
Lão thái thái cài trên trán một chiếc bôi trán khảm châu điểm thúy, nhìn qua quý phái bức người, khuôn mặt lại hiền từ, đợi Ôn Kiều hành lễ xong, liền cười vẫy gọi: "Kiều tỷ nhi mau tới đây, để ta nhìn cho kỹ."
Bà nắm lấy tay Ôn Kiều, ánh mắt đầy yêu thương: "Đáng thương, bên ngoài lạnh lắm hả? Tay lạnh cóng thế này."
Ôn Kiều cười ngọt ngào, dịu dàng: "Chỗ lão thái thái ấm lắm ạ, cháu hết lạnh rồi."
Phó thị là con dâu trưởng của đại phòng, cũng là biểu di mẫu của nàng, nghe vậy, liền sai người mang lò sưởi tay đến, đưa cho Ôn Kiều, cười nói: "Kiều tỷ nhi là người tiên đồng dạng, đừng để bị lạnh, mau cầm sưởi tay, nếu không, đừng nói lão thái thái xót, đến ta nhìn cũng xót nữa là."
Mọi người cùng cười, Ôn Kiều nhận lấy lò sưởi tay, nói lời cảm tạ với Phó thị.
Phó thị vội vàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, cảm khái nói: "Đừng cảm ơn ta, ngược lại ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, nếu không nhờ có ngươi giới thiệu Lạc thần y, giờ Minh ca nhi bị tật ở chân còn không biết đến bao giờ mới chữa khỏi." Nói rồi, đôi mắt đẹp của nàng đã rưng rưng.
Ôn Kiều dịu dàng an ủi: "Biểu di mẫu đừng buồn, giờ Minh biểu ca có thể chữa khỏi tật ở chân là một chuyện vui lớn, di mẫu nên vui mới phải. Nghe nói Minh biểu ca thích cưỡi ngựa bắn cung, đợi huynh ấy khỏi hẳn, lại có thể phô diễn phong thái rồi."
Lão thái thái phụ họa gật đầu: "Kiều tỷ nhi nói phải, con đấy, lúc nào cũng buồn rầu quá thôi."
Lão thái thái lại hỏi Ôn Kiều về cuộc sống ở Kinh Châu, những chuyện thú vị trên đường đi, thấy nàng ôn nhu hòa nhã, lại hiểu lễ nghĩa, trong lòng vô cùng yêu thích. Đối với những chuyện xưa kia, bà lại dường như không để tâm. Nhân lúc Phó thị đề nghị để Ôn Kiều ở tại một sân nhỏ bên cạnh bà, lão thái thái nhấp một ngụm trà, thuận miệng nói: "Không cần, ta đã sai Phàn ma ma dọn dẹp xong Tuyết Thiền cư rồi, cứ để Kiều tỷ nhi tạm ở đó đi."
Không chỉ Phó thị giật mình, cả sảnh đường nữ quyến đều kinh ngạc.
Được ở trong viện của lão thái thái, ăn mặc chi tiêu đều thuộc hàng tốt nhất, đã là một vinh hạnh đặc biệt, huống chi, lại là Tuyết Thiền cư mà lão thái thái yêu thích nhất.
Đó chính là nơi Giang Vân Dực tự mình mời danh tượng Giang Hoài đến chạm trổ.
Lão thái thái đang tỏ thái độ, công khai che chở nàng đấy, nghĩ là sợ người trong phủ vì tờ hôn ước chưa thành kia mà nảy sinh khúc mắc trong lòng, rồi hờ hững với nàng.
Ôn Kiều dù không biết Tuyết Thiền cư có gì mà khiến mọi người kinh ngạc đến vậy, nhưng cũng đoán ra được phần nào, vội vàng đứng lên định từ chối, lão thái thái lại cười hỏi: "Sao? Không muốn ở cùng bà già này à?"
"Được lão thái thái hậu đãi, trong lòng cháu tự nhiên rất vui, nhưng..."
"Vui là được, những cái khác, không quan trọng." Lão thái thái quay sang nói với Phàn ma ma đang đứng bên cạnh, "Lâu thế rồi, sao Dực ca nhi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?"
Phàn ma ma cười đáp: "Bẩm lão thái thái, tam công tử đã đến rồi ạ, nhưng người đầy mồ hôi, sợ làm bẩn lão tổ tông, nên đi tắm rửa thay quần áo rồi mới đến bái kiến."
Giọng nói của lão thái thái tràn đầy cưng chiều: "Thằng bé đó, chắc là mệt quá rồi, cứ để nó nghỉ ngơi một lát đi, ăn cơm xong rồi đến gặp ta cũng được."
Đang nói chuyện, Giang Vân Dực vén rèm bước vào, khóe miệng ngậm ý cười: "Cháu định đến chỗ bà xin cơm ké thôi mà, thế này thì... cháu nên quay lại à?"
Hắn làm ra vẻ tiến thoái lưỡng nan.
Cả sảnh đường cười ồ lên.
Lão thái thái cười mắng: "Mau lại đây cho ta!"
Trong lòng Ôn Kiều có chút kinh ngạc, người này ở bên ngoài lạnh lùng thế thôi, hóa ra đến trước mặt lão thái thái, cũng nói những lời trêu đùa như vậy.
Hắn đã thay một bộ y phục màu lam nhạt thêu hoa trúc, càng thêm tuấn tú thoải mái.
Đợi hắn đến gần, Ôn Kiều hành lễ: "Gặp qua thế tử."
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào hai người họ, Giang Vân Dực liếc nhìn nàng, còn chưa kịp đáp lời, đã nghe Phó thị cười nói: "Gọi thế tử làm gì, nghe xa lạ quá, theo ta thì, Kiều tỷ nhi đã gọi Minh ca nhi một tiếng biểu ca, tự nhiên, cũng nên gọi Dực ca nhi là biểu ca mới phải. Lão tổ tông, ngài thấy đúng không?"
Lão thái thái gật đầu cười nói: "Phải phải."
Ôn Kiều hiểu ra, nàng đã đến tuổi cập kê, ở lại Giang phủ vốn không thích hợp. Giờ thêm cho họ một mối quan hệ họ hàng, cũng danh chính ngôn thuận hơn.
Nàng cũng không thấy có gì, ngoan ngoãn cụp mắt, khẽ cười gọi: "Dực biểu ca."
Trong lòng Giang Vân Dực khẽ động.
...Vì sao giọng nữ này lại kiều thanh kiều khí đến thế?
Đầu ngón tay hắn vô thức vuốt ve, ánh mắt rơi trên mặt nàng, một lúc lâu sau, mới khẽ "ừ" một tiếng.
*
Chuyển đến Tuyết Thiền cư, Ôn Kiều mới hiểu vì sao trước đó mọi người lại vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc đến vậy.
Trong viện hoa mai nở rộ, hương thơm lan tỏa khắp nơi, đi qua rừng mai vào tiểu viện, đèn lưu ly treo lơ lửng như những vì sao.
Ngoài phòng ngủ thường ngày, còn có lầu các ngắm cảnh, trong lầu tàng trữ hàng ngàn cuốn sách.
Cửa sổ rộng lớn, ngân hà như đổ ngược vào.
Ngủ gần cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh đèn từ các nhà, có thể nghe tiếng nước róc rách. Pha thêm một bình trà xanh, ngửi hương mai, cầm một cuốn sách, thật hài lòng và thoải mái.
Xuân La vui vẻ vô cùng, vừa giúp nàng thu dọn đồ đạc, vừa nói: "Cô nương, lão thái thái tốt quá, có bà ấy ở đây, những ngày sau sẽ dễ sống hơn nhiều."
Ôn Kiều chống cằm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Bí mật của Vĩnh An vương phủ không thể để lộ cho nhiều người biết, không giống như ở Kinh Châu, sau này, ngươi và ta càng phải cẩn trọng trong lời nói và việc làm. Lão thái thái là chỗ dựa của chúng ta, không được nói những lời như vậy nữa."
Xuân La dừng tay, nhiệt tình trong lòng dần tan đi, hướng Ôn Kiều cúi người đáp: "Cô nương nói phải, nô tỳ nhớ kỹ."
Một lát sau, Thanh Lộ, người hầu hạ trong viện của lão thái thái, đến.
Hành lễ với Ôn Kiều xong, nàng cười nói: "Cô nương, lão thái thái mời cô nương qua dùng cơm cùng ạ."
Ôn Kiều thay y phục rồi đi.
Nghĩ đến lời Giang Vân Dực nói đùa trước đó, muốn ở lại dùng cơm ở chỗ lão thái thái, trong lòng nàng có chút bất an.
Trước khi vào cửa, nàng lặng lẽ thở ra...