Chương 44: Lang quân còn làm môi giới?
Việc chuyển nhà cuối cùng được Giang Mãn Lê quyết định.
Nguyên nhân không có gì khác, chính là cảm giác đáy lòng bất an.
Tiểu Lục người này, tính tình quái gở khó lường, miệng chó không mọc ra ngà voi, ở Quách Đông Lâu thì quen lấy lời nói châm chọc, mắng Giang Mãn Lê làm vui.
Giang Mãn Lê lười so đo với hắn, cho dù bây giờ nhớ lại, lúc đó cũng chỉ coi hắn là một thằng nhóc choai choai tính tình ác liệt, trừ việc ăn nói nghiệt ngào, chắc cũng không làm ra chuyện hung tàn, ngang ngược bạo ngược gì. Dùng cái thìa giáo huấn hắn, mãi đến sau khi rời Quách Đông Lâu, nàng mới thật sự cảm thấy lời hắn nói thật khó nghe.
Nhưng sau khi gặp lại, mọi thứ đã khác. Giang Mãn Lê nhớ lại lưỡi dao lạnh lẽo, ánh mắt hung quang của Tiểu Lục, cùng với việc hắn mai phục dưới chân lầu, vẫn cảm thấy sống lưng chợt lạnh. Nếu lúc ấy nàng không nhìn thấy ánh đèn lóe lên, thì sẽ như thế nào?
Quách Đông Lâu ở Thường Bình Phường, A Hoắc bị thương cũng ở Thường Bình Phường, nơi ở ban đầu của Tiểu Lục cũng tại Thường Bình Phường. Ban ngày đi lại thì không sao, nhưng nàng là một tiểu thương, đi sớm về tối, mỗi ngày đều phải tắt đèn tối lửa trên phố.
Vô luận Tiểu Lục có phải là kẻ hành hung thứ tư hay không, Giang Mãn Lê đều không muốn đánh cược.
Đúng lúc tháng Tám chỉ còn lại không đến mười ngày, khế ước thuê nhà của Ngô gia cũng vừa tròn một năm, chi bằng nhân cơ hội này, tìm một chỗ ở gần chợ hơn. Tốt nhất là một căn nhà lớn sát đường cái, nơi quân tuần phô trị an tốt, ở cũng yên tâm hơn.
Ngô đại nương tử không có ý kiến gì về việc này.
Nàng tận mắt chứng kiến Hoắc Thư chịu nhiều đau khổ không đáng có, đau lòng cho đứa trẻ hiểu chuyện, cho nên hiểu lý do Giang Mãn Lê muốn tìm chỗ ở khác, cũng không nhất thiết phải giữ người ở lại chỉ vì căn nhà bên cạnh nhà mình.
Ngô đại lang còn đề nghị khi chuyển nhà sẽ dùng xe lừa của nhà giúp vận đồ đạc.
Chỉ có hai đứa trẻ, một trai một gái nhà Ngô là không muốn. Hai đứa đã ở cùng Hoắc Thư gần ba tháng, coi cậu như anh trai mình. Hoắc Thư thường xuyên mang đồ ăn vặt ở chợ đêm về cho hai đứa, hai đứa mua kẹo mạch nha, trái cây sấy khô cũng nhất định sẽ đưa cho Hoắc Thư một phần, tình cảm rất tốt.
Lúc này nghe nói sắp chuyển đi, hai đứa níu tay áo Hoắc Thư, mếu máo, tủi thân. Hỏi A Hoắc có thể không đi không, bị từ chối, lại hỏi cha mẹ có thể chuyển đi cùng không.
Viện nương cười không ngớt, dỗ dành hai đứa rồi nói với Giang Mãn Lê: "Ngươi mang đi vừa lúc, ta thuê lại cái tiểu viện này của ngươi."
Ngô đại lang thật sự đau đầu với tính tình tùy hứng của em gái mình. Muốn gả thì gả, muốn hòa ly thì hòa ly, muốn mở cửa hàng thì mở cửa hàng, bây giờ lại muốn thuê cái sân bên cạnh nhà mình?
Hắn nói: "Ngươi đừng có can thiệp lung tung."
Viện nương đáp: "Sao lại can thiệp lung tung? Ta bây giờ cũng tự kiếm được chút tiền, không thể cứ lấy tiền vốn của anh chị, cả đời dựa vào anh chị ăn ở chứ? Ta thuê lại ở cho tiện, cũng coi như từ từ trả lại tiền vốn cho anh chị."
Ngô đại lang còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nghe Giang Mãn Lê khen nàng "tự lập", Ngô đại nương tử cũng cảm thấy nàng càng thêm ổn trọng, trưởng thành, có thể tự quyết định cho tương lai. Ngô đại lang ngậm miệng, thầm nghĩ thật là không hiểu nổi mấy cô nương này, nên thôi không nói nữa.
- Sát đường cái thì có bao nhiêu sân, tìm nhà khó hơn dự đoán một chút.
Tìm sáu, bảy ngày, Ngô đại nương tử và A Trang thúc cũng giúp giới thiệu mấy chỗ. Đi xem thì hoặc là vị trí quá xa, hoặc là chỉ có hai gian phòng.
Giang Mãn Lê bây giờ kiếm được không ít, tiền nợ mua cửa hàng cũng đã tích cóp đủ, nên không cần quá tiết kiệm trong việc thuê nhà. Ít nhất phải tìm được ba gian phòng, A Hoắc và Đằng Nha ở chung một phòng, còn nàng thì ở một phòng rộng rãi.
Ốc đồng ngon nhất là sau Trung thu. Từ khi chui ra từ đáy bùn sau tiết khai xuân, chúng đã được nuôi dưỡng đầy đủ trong ao hồ, đây chính là thời điểm chúng béo và mập nhất.
Tiểu tư của hàng thịt cá từ xe lừa khiêng xuống một thùng cho Giang Mãn Lê xem.
"Mấy con này ban đêm đi kiếm ăn, dùng đèn lồng soi rồi bắt, bắt được con nào là chuẩn con đó. Vớt lên vào ban đêm, kịp sáng sớm mang tới ngay, tươi rói!"
Tiểu tư nói đầy tự hào. Giang Mãn Lê thò đầu nhìn xem, ôi chao, có những con đặc biệt to, to bằng nắm tay trẻ con, những con bình thường cũng gần một tấc.
Vỏ màu xanh nhạt có vân, đỉnh hình tháp, ngâm trong nước sạch, thỉnh thoảng lại nhả ra mấy cái bọt nhỏ.
"Không tệ." Giang Mãn Lê cười gật đầu.
Tiểu tư hiểu ý, vội vàng lấy thêm hai thùng nữa cho Giang Mãn Lê xem qua, rồi nhanh chóng giúp xách vào hậu viện cửa hàng.
Đến giờ nghỉ trưa thì bắt đầu xử lý, Đằng Nha chưa từng ăn ốc đồng, chỉ nhìn một thùng đầy ắp ốc đã thấy da đầu căng chặt, hỏi: "Tiểu nương tử này, đây là ốc sống hay chết, phải làm sao?"
Giang Mãn Lê liền lấy hai cái kéo lớn, một cái đưa cho Đằng Nha, một cái tự mình cầm, rồi kéo thêm hai cái ghế đẩu, ngồi cạnh giếng nước bắt đầu làm.
Răng rắc, một nhát kéo cắt bỏ đỉnh tháp của ốc, ném vào chậu gỗ sạch, nàng nói: "Đương nhiên là ốc sống rồi, ốc chết có nhiều ký sinh trùng lắm, không được ăn bậy."
Đằng Nha tuy có chút sợ, nhưng vẫn làm theo Giang Mãn Lê, cũng răng rắc một nhát kéo, hỏi: "Trùng gì?"
"Ký sinh..." Giang Mãn Lê ngồi thẳng lên, cười nói: "Độc trùng."
Đồ ăn ngon thì làm cũng không dễ dàng, cắt bỏ phần đuôi ốc, còn phải dùng muối và bột mì vò rửa nhiều lần, rồi ngâm trong nước muối loãng.
Giang Mãn Lê nhớ lại khi còn nhỏ ở kiếp trước, lần đầu tiên ăn thịt ốc, bắt chước dáng vẻ của cha, cẩn thận dùng tăm khều ra một con, vừa nhìn thấy hình dáng kỳ dị của nó, sợ đến nỗi ném cả thịt, cả vỏ, cả tăm đi thật xa, từ đó về sau, nhắc đến ốc đồng là xua tay: "Không ăn đâu."
Mãi đến khi lớn lên, đi dạo chợ đêm, được bạn thân thuyết phục, gọi một bồn lớn, mấy người cùng nhau ngồi dưới ánh trăng hè trên những chiếc ghế nhựa xanh đỏ ven đường, ăn uống vui vẻ, mới xem như thực sự cảm nhận được sự diệu kỳ của ốc đồng.
Không thể không cảm thán sự khéo léo trong việc tìm kiếm và chế biến món ăn của người dân, đã biến bao nhiêu nguyên liệu tưởng chừng bỏ đi thành bảo vật.
Trong lúc ngâm ốc đồng, Giang Mãn Lê nhờ A Hoắc ra chợ mua mấy bó tía tô lá tím đậm. Hương thơm tự nhiên của tía tô giúp khử mùi bùn đất của ốc đồng, không gì tốt hơn. Khi xào lại thêm rượu đế, ăn càng thêm vừa miệng.
Hành, gừng, tỏi băm nhỏ, tương đậu, ớt bột, chần qua nước sôi, ốc đồng đã khử mùi tanh đổ ào xuống nồi, hơi nóng hòa quyện với hương thơm lan tỏa, đảo đều, vỏ ốc chạm vào nồi sắt kêu giòn tan như chuông. Tía tô thái nhỏ thả vào, cùng với mùi thơm của thì là lan tỏa, thêm rượu đế. Xào đến khi thịt ốc săn lại, thấm đẫm gia vị, ngửi không còn mùi tanh là có thể gắp ra.
Giang Mãn Lê trong lòng đã có ý định, nên món ốc đồng này không phải xào ăn liền, mà là thay đổi cách chế biến. Dùng cách làm thỏ nguội, dùng nhiều dầu, chiên xào, thêm nhiều tê, nhiều cay, gia vị đậm đà, xào ốc đồng cho ngập trong hoa tiêu ớt, để nguội rồi dùng.
"Ăn ngon không?" Phương nhị nương khẽ nhíu mày, nhìn Lục Yên dùng đầu chiếc đũa tre khều một miếng nhỏ thịt ốc cay đưa vào miệng.
Nàng không bạo dạn như Lục Yên, nhìn thôi đã thấy hơi sợ, cầm lên cũng không dám, đừng nói là khều thịt ra ăn.
Thịt ốc xào không có mùi bùn đất, chỉ còn lại vị cay thơm vừa phải, kích thích vị giác, nhưng không hề lấn át các hương vị khác. Lục Yên am hiểu bếp núc, đầu lưỡi lại tinh tế, nếm một chút đã nhận ra vị ngọt của tía tô, ẩn dưới đó còn có bột quế, hồi hương cùng các loại gia vị khác, hương rượu đế thoang thoảng. Còn có gì nữa...
Hình như còn thiếu một loại gia vị...
"Yên nương!" Phương nhị nương đợi mãi không thấy trả lời, hương thơm xộc thẳng vào mũi, không nhịn được, bèn dè dặt cầm một con ốc đồng lên, gọi, "Rốt cuộc thế nào, ăn ngon không?"
"A ha," Lục Yên đột nhiên vỗ tay, quay đầu gọi Giang Mãn Lê vừa bưng đồ ăn ra, "Thêm chút đường trắng tăng vị!"
"A Lê xào món ốc này chắc chắn là cho đường vào lúc gần tắt bếp, nên mới có vị cay nồng mà không bị gắt, tê tê mà ngũ vị đầy đủ?"
Giang Mãn Lê còn biết nói gì hơn, đương nhiên là khen nàng rồi, cười trêu chọc: "Lục tiểu nương tử mới ăn một con ốc mà đã bóc mẽ hết bí quyết của ta rồi, cứ để ngươi ăn thế này, cửa hàng của ta còn làm ăn gì được nữa."
Lục Yên đã lâu chưa cùng Phương tiểu nương tử đi ăn khuya, hoặc là cùng mấy người bạn gái khác, hoặc là gọi đồ mang về. Phương tiểu nương tử cũng là lần đầu đến từ sau ngày thất tịch. Ngược lại thì vị Thôi trạng nguyên kia của nàng, thường xuyên cùng các đồng nghiệp Hình bộ đến ngồi, mỗi lần đều boa thêm không ít tiền. Chắc là vẫn còn nhớ món bánh hoa thất tịch hôm đó.
Phương nhị nương tay vẫn cầm con ốc đồng, nhưng không đợi Lục Yên trả lời, tự mình cầm chiếc đũa tre, cẩn thận nếm thử.
Lục Yên thấy thế cười giật lấy đũa, thoăn thoắt khều thịt ốc ra làm mẫu cho nàng xem, đút vào miệng nàng, nói: "Nếm thử đi rồi biết, tay nghề của Giang tiểu nương tử, còn không tin được sao?"
Một miếng thịt ốc giòn, dai, mọng nước, tê tê cay cay, chỉ là hơi nhỏ. Nàng cong đôi mắt lên, cười nói: "Quả thật không thể trông mặt mà bắt ốc."
Hai cô nương, người một con, ta một con, thỉnh thoảng khều được con nào to lại đút cho nhau ăn. Giang Mãn Lê cảm thấy Lục Yên hôm nay đối với Phương tiểu nương tử đặc biệt dịu dàng. Lục Yên nói: "Việc hôn nhân của Dục Nương và Thôi trạng nguyên đã định rồi, chắc khoảng hai tháng nữa là gả đi. Ta và Dục Nương từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nghĩ đến việc nàng xuất giá, ta còn rất luyến tiếc."
Giang Mãn Lê kiếp trước cũng từng đưa bạn thân đi lấy chồng, có thể hiểu được phần nào. An ủi vài câu, nàng hỏi: "Lục tướng quân còn chưa tìm được ý trung nhân cho tiểu nương tử sao?"
Lục Yên vuốt lọn tóc trên vai, cười nói: "Ta không cần ông ấy tìm, cũng không muốn a nương tìm. Nữ tử nhất định phải lập gia đình sao? Ta còn chưa nghĩ kỹ, ta muốn đợi đến ngày nào đó ta nghĩ thông suốt, ta tự mình tìm."
Quả là một Lục tiểu nương tử không hề giả tạo. Giang Mãn Lê hết sức thích, nàng nói: "Lấy chồng hay không lấy chồng đều tốt, nhưng quyết định lấy chồng hay không lấy chồng, nhất định phải do tự mình quyết định mới được."
Lục Yên gật đầu, hai người cùng chung chí hướng lại trò chuyện vài câu, Lục Yên nói: "Nói đến chữ 'tìm' này, ta nghe nói A Lê tỷ đang tìm nhà, muốn đổi chỗ ở?"
Không đợi Giang Mãn Lê trả lời, nàng lại nói: "Ta có một căn nhà nhỏ, không lớn không nhỏ sáu gian phòng, ở Lợi Dân Phường ven sông, ta không ở, vẫn bỏ trống. Dù sao bỏ không cũng phí, ngươi cứ đến xem có thích không, nếu thấy được, ta cho thuê rẻ cho."
Giang Mãn Lê tròn mắt, có chút ngoài ý muốn: "Lục tiểu nương tử làm sao biết ta đang tìm chỗ ở?"
Lục Yên cười cười, trong ánh mắt có chút ý vị sâu xa: "Là Lâm Thiếu Khanh nhờ Hứa gia Tam Lang đến hỏi ta. Ban đầu ta còn tưởng Lâm Thiếu Khanh muốn tìm nhà khác, còn thấy lạ, sau này mới biết, thì ra là giúp A Lê tỷ hỏi. Ta nghe nói hắn hỏi không chỉ mình ta, sợ là cả kinh thành quen biết ca nhi tỷ nhi, đều bị hắn hỏi một lượt."
Lời nói thẳng thắn khiến Giang Mãn Lê có chút trở tay không kịp, nàng mỉm cười cúi đầu, nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi.
Thầm nghĩ vị thiếu khanh má lúm đồng tiền này, sao còn kiêm luôn nghề môi giới thế này?...