Chương 11:
Sau đó, từng người một lần lượt lên tiếng xin lỗi tôi.
"Châu Ý, xin lỗi cậu."
"Cậu vất vả như vậy giúp tụi mình tìm chỗ thực tập, tụi mình thật sự không nên chê bai."
"Thật ra từ năm nhất, Châu Ý đã vì lớp mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Lần này cũng vậy, làm sao có thể cố tình hại tụi mình được chứ.
"Đúng vậy, ai có chuyện khó khăn, ai thiếu tiền, ai gia đình gặp chuyện, chỉ cần nói một câu là Châu Ý giúp liền."
Tôi nghe những lời đó, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Thì ra... bọn họ vẫn còn nhớ.
"Đều là tại Hồ Hiểu Oánh xúi giục, nếu không tụi mình cũng sẽ không hiểu lầm cậu. Châu Ý, cậu có thể tha thứ cho tụi mình không?"
Tôi nhìn lướt qua từng gương mặt. Sự áy náy của họ không giống đang diễn trò.
Tôi cười nhạt, qua loa: "Chuyện đã qua rồi."
Mọi người nghe vậy liền vui mừng ra mặt.
Quách Phàm không chờ nổi nói ngay: "Châu Ý, bây giờ tụi mình muốn thực tập ở Hoa Nặc, ngày mai bắt đầu đi làm được không?"
Tôi nhướng mày: "Các cậu còn muốn đi thực tập ở Hoa Nặc à?"
Mọi người lập tức gật đầu.
"Đúng vậy! Trước đây cậu nói là tất cả chúng ta đều có suất đúng không?"
"Nếu tụi mình đi thực tập, chắc cũng được giữ lại làm chính thức đúng không?"
"Tớ tìm hiểu rồi, Hoa Nặc rất hào phóng, nhân viên mới vào đã được trả 150.000 tệ mỗi năm. Chỉ cần đi làm một thời gian là tụi mình có thể trả hết nợ!"
Thì ra vòng vo một hồi, là để quay lại đòi "bánh vẽ" này.
Giữa ban ngày, mấy người này đang nằm mơ sao?
Tôi thản nhiên đáp: "Nhưng Hoa Nặc đã ngừng nhận thực tập sinh rồi, giờ tìm tôi cũng vô ích."
Tào Hạo Huyền lập tức tỏ ra không vui: "Châu Ý, cậu biết tình cảnh tụi mình bây giờ khó khăn cỡ nào mà. Hơn nữa tụi mình đã xin lỗi cậu rồi, cậu còn muốn sao nữa?"
Còn muốn sao nữa?
Khi tôi vì mọi người mà lao tâm khổ tử, thì bọn họ khinh thường không thèm nhìn.
Giờ thấy tôi vì thực tập mà tìm được công việc tốt, lại quay lại muốn tôi ban phát cơ hội – còn dám dùng đạo đức để ép tôi?
Thấy tôi vẫn im lặng, Quách Phàm nghiến răng nói: "Dù sao cũng là bạn học với nhau, chẳng lẽ cậu đành lòng nhìn tụi mình gánh đống nợ, không có việc làm sao?"
Tôi cố nhịn cơn bực, lạnh lùng đáp: "Lúc các cậu chửi tôi, báo cáo tôi, có bao giờ nghĩ tôi là bạn học với các cậu chưa?"
Cả đám sững sờ.
Biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục: hối hận, xấu hổ, buồn bực, không cam lòng...
Tôi đã chẳng còn kiên nhẫn nữa, quay người bỏ đi.
Sau lưng tôi, đám người đó lập tức trở mặt, chửi tôi là nhỏ mọn, lạnh lùng, vô tình. Sau đó lại quay sang cãi lộn lẫn nhau:
"Hồi đó là đứa nào ngu xuẩn đòi báo cáo cậu ta, giờ thì hay rồi, người ta không tha thứ cho mình đâu!"
"Còn không phải do Hồ Hiểu Oánh đầu têu à..."
"Tao thấy mấy con kia não toàn đất, nó nói gì tụi mày làm theo cái nấy, nó bảo nhảy lầu chắc tụi mày cũng đi luôn đấy!"
"Mày la cái gì! Làm như mày vô can lắm, mày không phải cũng mắng Châu Ý à?!"
"Biến mẹ mày đi, thằng ngu!"
"Mày mới ngu!"
...
Vài người không cam lòng, liều lĩnh bắt chước tôi trước đây, tự tìm đến Hoa Nặc xin thực tập. Kết quả chưa qua nổi cổng đã bị bảo vệ đuổi về.
Mặc dù chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tốt nghiệp, tôi vẫn quyết đoán chuyển ra ngoài thuê nhà ở.
Lũ người này bị đả kích quá nhiều, ai nấy đều như bom nổ chậm – tránh xa càng sớm càng tốt.
Ngày lấy bằng tốt nghiệp, tôi quay lại trường một chuyến.
Không ngờ lại chạm mặt Hồ Hiểu Oánh.