Chương 10:
Cả lớp chết sững. Sắc mặt của cố vấn lớp cũng trở nên mất tự nhiên.
Mọi người đồng loạt, như có sự ăn ý ngầm, liếc nhìn tôi một cái – rồi lập tức quay mặt đi.
Cuối cùng cảnh sát tiến hành lấy lời khai từng người, thống kê tổng số tiền bị lừa. Số tiền lên đến hơn 300.000 tệ.
Cảnh sát thở dài: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng các em cũng nên chuẩn bị tâm lý là số tiền này có thể không lấy lại được."
Nghe vậy, tâm lý mọi người gần như sụp đổ.
Những người như Trần Mộng Mộng, Tào Hạo Huyền đã vay nợ hàng loạt trên các app, tổng nợ lên đến hàng vạn tệ. Nếu không thể trả đúng hạn, tiền lãi sẽ chồng chất từng ngày, biến thành quả cầu tuyết không ngừng phình to.
Còn những sinh viên thuộc diện khó khăn như Triệu Kế Hồng – vốn đã gánh trên lưng khoản vay học phí – giờ lại gánh thêm nợ, chẳng biết đến bao giờ mới có thể trả hết.
Mấy cô bạn cùng phòng với Hồ Hiều Oánh không nhịn được nữa, trước mặt thầy cô liền xông lên túm tóc cô ta, tát tới tấp hai bên mặt, vừa đánh vừa mắng: "Bọn tao tin tưởng mày như vậy, mày lại dám hại bọn tao thâm như thế! Mày lấy được hoa hồng thì trả tiền lại đây!"
Trong phút chốc, tiếng chửi bới và la hét vang dội cả văn phòng. Thầy cô vội vàng chạy lại can ngăn.
Hồ Hiểu Oánh ôm mặt khóc nức nở: "Tôi không nhận được đồng hoa hồng nào cả! Tôi cũng là nạn nhân mà!"
Có vẻ cô ta vẫn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
Quả nhiên, cảnh sát bước tới trước mặt cô ta, nghiêm giọng nói: "Bạn học này, bạn bị nghi ngờ là đồng phạm lừa đảo, mời bạn đi với chúng tôi."
Cả người Hồ Hiều Oánh run lên: "Tại sao lại bắt tôi? Tôi cũng bị lừa mà! Các người bắt tôi làm gì?"
Nhưng cô ta không còn quyền lựa chọn nữa.
Cuối cùng Hồ Hiểu Oánh vẫn bị đưa đi.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn nhau không nói nên lời.
Trưởng khoa nhíu mày đầy mệt mỏi: "Còn đứng đó làm gì? Mất mặt đủ chưa? Một lũ đầu óc toàn bã đậu!"
Nhưng đến hôm sau, chuyện còn mất mặt hơn nữa mới xảy ra.
Tin tức 20 sinh viên một trường đại học bị lừa hàng trăm ngàn tệ khi đi thực tập lọt top tìm kiếm cục bộ, khiến dư luận dậy sóng.
Dân mạng mắng chửi không tiếc lời:
"Thực tập sinh đại học bình thường toàn không có lương, trò lừa lộ liễu vậy mà cũng tin à?"
"Sinh viên? Không phải là heo à?"
"Đừng xúc phạm loài heo, heo thông minh hơn nhiều đấy."
"Nghĩ đến chuyện phải cạnh tranh xin việc với mấy người như này là tôi thấy vui rồi."
Không có bức tường nào không lọt gió.
Tên trường tôi nhanh chóng bị đào ra.
Nhà trường buộc phải đứng ra phản hồi: sẽ tích cực phối hợp điều tra với cảnh sát và khẩn cấp tổ chức các buổi tuyên truyền về phòng chống lừa đảo.
Nghe nói sau khi bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, cuối cùng xác định rằng dù Hồ Hiều Oánh có nhận hoa hồng, nhưng không có ý chủ động lừa đảo, do đó không cấu thành tội phạm.
Tuy nhiên, vì cô ta nhiều lần dụ dỗ bạn bè nộp tiền, nên có thể vẫn phải chịu trách nhiệm dân sự.
Cô ta không dám quay lại trường. Nếu quay về, chắc chắn sẽ bị cả lớp ăn tươi nuốt sống.
Chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, các sinh viên khác trong khoa dù khá dù kém thì đều đã có offer trong tay, chỉ còn lớp chúng tôi là trắng tay.
Ngoại trừ tôi.
Cả lớp như mất hồn, mỗi ngày chẳng làm gì ngoài việc hóng xem tiền có lấy lại được không.
Chỉ có một lần, tờ thư mời tuyển chính thức của Hoa Nặc bị rơi ra từ ba lô tôi.
Mấy người trong ký túc nhìn thấy.
"Châu Ý, cậu được nhận chính thức rồi à?"
Bị phát hiện rồi, tôi cũng chẳng giấu làm gì: "Ừ, chờ lấy bằng tốt nghiệp xong là ký hợp đồng chính thức."
Phải biết rằng, Hoa Nặc là công ty "đỉnh cao" trong ngành của chúng tôi. Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp từ các trường danh tiếng còn chưa chắc chen chân được vào.
Vậy mà tôi – một sinh viên từ trường không top, chỉ sau một tháng thực tập đã được đặc cách giữ lại.
Ba người lập tức biến sắc.
Hôm sau, khi tôi từ nhà máy về ký túc, Tào Hạo Huyền dẫn cả đám lớp chặn tôi lại.
"Châu Ý."
Cậu ta không dám nhìn thẳng vào tôi, ngập ngừng nói: "Hôm nay cả lớp muốn xin lỗi cậu... chuyện lần trước nói cậu ăn tiền bẩn là bọn tớ sai rồi."