Chương 3:
Tôi mặt mày u ám rời khỏi văn phòng cố vấn học tập. Chẳng bao lâu sau, Hồ Hiểu Oánh đuổi theo tôi.
"Châu Ý, bây giờ cả lớp đều sẽ đến công ty của chú tôi thực tập. Tuy chuyện lần này cậu làm chưa đúng, nhưng tôi có thể bảo chú tôi giữ lại cho cậu một suất, thế nào? Dù sao cũng là bạn học, vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau mà."
Miệng thì nói vậy, nhưng vẻ đắc ý trong mắt cô ta gần như tràn ra ngoài. Giọng điệu còn đầy vẻ ban phát và coi thường.
Tôi cố nhịn không tát cô ta.
"Không cần."
Về đến ký túc xá, mấy bạn cùng phòng càng mỉa mai, châm chọc tôi không ngừng.
Nghĩ đến bên nhà máy đã chuẩn bị xong mọi thứ cho cả lớp, bao gồm cả kế hoạch huấn luyện, chỉ chờ ngày mai mọi người tới thực tập, tôi thấy bực bội vô cùng. Chẳng lẽ lại thất hứa với người ta sao?
Tôi kìm nén cơn giận, mở nhóm lớp.
"Thực tập lần này, mọi người thực sự không đi à? Tôi thề, tôi thật sự không hề hại ai cả, càng không thể có chuyện nhận hoa hồng."
Nhưng phản hồi tôi nhận được- chỉ là sự im lặng.
Tôi siết chặt tập giấy thỏa thuận thực tập trong tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Chiều hôm đó, tôi lại đến nhà máy thêm một lần nữa. Người phụ trách nghe xong chuyện, tức giận vô cùng vì ngoài tôi ra, tất cả bạn cùng lớp đều từ chối.
"Các em sinh viên này sao vậy? Có biết giữ chữ tín không? Thực tập lần này vốn dĩ là trường hợp đặc biệt do lãnh đạo yêu cầu đấy! Tất cả đều đã chuẩn bị xong, giờ lại bảo không đến là không đến à? Có biết có bao nhiêu người muốn vào Hoa Nặc không? Đừng nói là trường các em, đến cả sinh viên 985, 211 muốn đến đây thực tập trước cũng không có cơ hội đấy!"
Tôi thấy vô cùng xấu hổ, chân thành nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không ngờ mọi việc lại thành ra như vậy. Tôi xin lỗi anh. Tất cả thiệt hại gây ra cho công ty, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp và chịu trách nhiệm."
Nghe tôi nói vậy, người phụ trách im lặng một lúc.
Cuối cùng thở dài một tiếng.
"Thôi được rồi, cũng không phải lỗi của em. Dạo gần đây em ngày nào cũng chạy đi chạy lại, cũng vất và lắm rồi. Bọn họ không đến thì thôi. Nếu em vẫn muốn, thì cứ tiếp tục thực tập ở đây."
Tôi mừng rỡ khôn xiết.
Vội vàng gật đầu đồng ý.
Dù chỉ còn mỗi mình tôi là thực tập sinh, người phụ trách vẫn tận tình dẫn tôi đi tham quan xưởng sản xuất, tỉ mỉ hướng dẫn công việc và các kiến thức về an toàn lao động.
Khu nguyên liệu, khu phản ứng, khu đóng gói, tuyến kiểm tra tuần tra... Mọi thứ đều thể hiện sự hiện đại và quản lý quy chuẩn cao.
Hoàn toàn không giống như ấn tượng xưa cũ là bần, loạn và tồi tàn.
Một buổi chiều thu hoạch vô cùng phong phú. Tâm trạng ấm ức, u uất trong lòng cũng dịu lại phần nào.
Ban đầu tôi muốn thực tập ở Hoa Nặc chính là vì lợi ích mà nền tảng này mang lại:
Không chỉ được học các kỹ năng thực tế mà sách vở không dạy, nâng cao kinh nghiệm tay nghề, mà còn có thêm một lần trải nghiệm ở doanh nghiệp lớn-tất cả đều rất hữu ích cho việc tìm việc sau khi tốt nghiệp.
Nhất là khi trường tôi chỉ là một trường song phi bình thường, chẳng có ưu thế gì trên thị trường tuyển dụng cả.
Chỉ tiếc là, tâm huyết của tôi chẳng ai hiểu cho.
Hôm sau tôi một mình đến Hoa Nặc. Còn những người khác trong lớp thì đi thực tập ở công ty của chú Hồ Hiểu Oánh.
Tôi lướt thấy động thái của họ trên mạng xã hội.
Chụp ảnh hợp đồng, ảnh chụp từ dưới lên của tòa văn phòng, ảnh phòng trà trong công ty...
Bạn bè đăng bài rôm rả như tết đến nơi. Ai nấy cũng phấn khích như uống phải thuốc tăng lực.
"A a a a a a, cảm ơn bạn đồng môn tốt bụng, lương tháng hơn mười ngàn không còn là mơ nữa!"
"Cuối cùng cũng được nếm thử cảm giác làm dân văn phòng cao cấp~"
"Mẹ ơi, con đã nở mày nở mặt rồi!"
Có người còn không quên mỉa mai tôi.
"Ai nói công ty này có vấn đề thế? Công ty tuyệt vời quá trời luôn!"
"Ô mô ô mô, có ai đó thấy nhột chưa nhỉ? Gato không đấy?"