Chương 4:
Công ty đó nhìn qua thì đúng là trông rất sang trọng, cao cấp. Hơn nữa lại nằm ở khu CBD (trung tâm tài chính) trong thành phố – khu vực có mức thuê mặt bằng thuộc hàng đắt đỏ.
Đến tôi cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình. Chẳng lẽ thật sự có công ty "thần tiên" như vậy, sẵn sàng trả lương cao cho một đám thực tập sinh chưa biết gì?
Nhưng Hồ Hiểu Oánh là người từ nơi khác đến, trước giờ chưa từng nghe cô ta nhắc tới chuyện mình có một người cậu vừa có năng lực vừa hào phóng ở thành phố này.
Bây giờ cô ta ra dáng một "lãnh đạo", phát biểu trong nhóm lớp: "Công việc thực tập rất đơn giản, chỉ là hỗ trợ theo đơn hàng cơ bản và vận hành cộng đồng đơn giản thôi. Chỉ cần ở lại đủ một tháng là có thể nhận một vạn tệ. Mình còn ba tháng nữa là tốt nghiệp, vậy là tổng cộng được ba vạn nhé!"
Cả lớp mừng rỡ như điên.
Phải biết rằng, đàn anh đàn chị tốt nghiệp từ trường chúng tôi, có người làm 5-6 năm còn chưa chắc đạt được mức đãi ngộ như vậy. Thế thì họ sao mà không vui cho được?
"Nhưng mà..."
Giọng điệu của Hồ Hiểu Oánh đột nhiên chuyển hướng: "Công ty sẽ tổ chức một tuần đào tạo trước khi nhận việc, mời toàn những chuyên gia nổi tiếng trong ngành về giảng dạy, vì vậy mỗi người cần đóng 1.500 tệ phí đào tạo. Ban đầu phí này là 3.000 tệ, nhưng vì mọi người đều là bạn học của tôi, nên chú tôi đã giảm xuống còn một nửa."
Vừa nghe xong câu này, những người vừa mới hân hoan liền như bị tạt một gáo nước lạnh.
Trần Mộng Mộng ngạc nhiên hỏi: "Hiểu Oánh, lúc đầu nhận việc đâu có nói là phải đóng phí đào tạo?"
Tào Hạo Huyền kêu lên: "Một ngàn rưỡi? Nhiều vậy? Cướp à?"
Tôi âm thầm trợn trắng mắt.
Hôm qua Tào Hạo Huyền còn chê việc tôi tìm được chỉ trả lương 2.000 là quá bèo, vậy mà giờ bỏ ra 1.500 lại như thể lấy mạng cậu ta vậy.
Hồ Hiểu Oánh giải thích: Công ty lớn thì đều như vậy cả, trước khi nhận việc thì đương nhiên phải đào tạo. Một ngàn rưỡi cũng không đến nỗi nào, còn chưa bằng tiền sinh hoạt một tháng của vài người trong lớp ấy chứ."
Thấy mọi người còn đang do dự, Hồ Hiểu Oảnh tiếp lời: "Chủ tôi nói rồi, bạn nào cảm thấy không thoải mái thì không ép, cùng lắm thì hủy hợp đồng thôi. Nhưng với tư cách là bạn học, tôi thật lòng khuyên mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội này. Dù sao thì đào tạo cũng là để bản thân học thêm mà, tôi thấy đây là một cơ hội và nền tảng rất đáng quý."
Phải nói là, những lời tỏ ra chân thành này của cô ta đúng là có tác dụng. Vài cô bạn cùng phòng với Hồ Hiểu Oánh lập tức lên tiếng hưởng ứng:
"Dù sao thì lương tháng là một vạn, bỏ ra một ngàn rưỡi thì có đáng gì."
"Hiếm khi Hiều Oánh tìm được công ty tốt thế này cho mọi người, tôi nhất định theo cô ấy đến cùng."
"Chứ chẳng lẽ mấy người muốn vào xưởng vất và làm công nhân à?"
Câu này nói ra thật khó nghe. Như thể bây giờ ai đó muốn quay lại làm ở Hoa Nặc thì vẫn còn cơ hội vậy.
Nhưng đúng là những lời này có hiệu quả.
Số còn lại cũng bị thuyết phục.
Cuối cùng, Tào Hạo Huyền nghiến răng: "Được rồi! Không dám mạo hiểm thì chẳng có gì. Có ai có tiền cho tôi mượn chút không?"
Chưa đến nửa tiếng sau, tất cả mọi người trong nhóm – trừ tôi – đều đã chuyển khoản phí đào tạo.
Tối hôm đó, mỗi người – trừ tôi – quay về trường với một túi quà onboarding in logo Hoàn Vũ Liên Thông.
Bên trong là bộ văn phòng phẩm, bình giữ nhiệt, áo phông đồng phục, móc khóa, chậu cây nhỏ... Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng thực ra toàn là mấy món đồ không đáng giá.
Hồ Hiểu Oánh nhắn tin riêng cho tôi: "Châu Ý, bây giờ nếu cậu hối hận thì vẫn còn kịp đấy."
Chó đến chúc Tết gà.
Tôi lạnh lùng đáp: "Ai nói tôi hối hận?"
"Ra vẻ mạnh mẽ làm gì, cái nhà xưởng đó mà là chỗ người ở được à?"
Câu nói đó khiến tôi bùng nổ.
Tôi thật sự không hiểu Hồ Hiểu Oánh đang kiêu ngạo cái gì. Cha mẹ cô ta chẳng qua cũng chỉ là công nhân bình thường, dựa vào đâu mà khinh thường công việc ở xưởng?
Tôi không khách khí nói: "Rành quá thì học thêm kiến thức vào, đừng để lần sau nói ra mấy lời thiếu hiểu biết rồi mất mặt."
Hồ Hiều Oánh nổi đóa: "Sĩ diện hão sẽ chỉ khiến cậu khổ thôi, rồi sẽ có lúc cậu phải hối hận!"