Chương 12:
Hai mươi năm trước, có người tại Lĩnh Nam vô tình phá tan một chỗ phong ấn, không ngờ phong ấn đó là một đám yêu quỷ. Phong ấn vừa phá, yêu quỷ liền ra, làm hại nhân gian, Lĩnh Nam đại loạn. Mắt thấy tình thế nguy cấp, sơ cấp thiên sư cùng trung cấp thiên sư đều không đối phó nổi. Quốc gia liền khẩn cấp điều động tất cả cao cấp thiên sư ứng phó.
Khi đó, tiên sinh cùng thái thái tuy rằng còn trẻ, nhưng đã thăng cấp cao cấp thiên sư. Tiên sinh nhận được lệnh liền đi ngay. Thái thái vì đang mang thai tháng cuối, nên không nhận được lệnh. Trận chiến ấy kéo dài hơn nửa tháng, hai mươi mấy cao cấp thiên sư chết mất phân nửa. Mỗi người đều kiệt sức. Thái thái biết, một là vì trách nhiệm của một thiên sư, hai là lo lắng cho tiên sinh, nên không thể không đi.
Sau đó, tất cả thiên sư liên thủ thiết lập đại trận, diệt trừ đám yêu quỷ đó. Đại chiến kết thúc, không ít người bị thương. Thái thái bị một con xà yêu đánh một chưởng, mà lại trúng ngay bụng. Lúc ấy thiếu gia sắp chào đời, hồn phách đã thành hình. Một chưởng kia không làm bị thương thân thể thiếu gia, nhưng lại đánh tan hồn phách của thiếu gia.
Lục Nghiêu sắc mặt biến đổi liên tục, mọi người, kể cả nguyên chủ, đều biết chuyện này, nhưng đều cho rằng một chưởng kia đã hủy hoại tư chất linh căn của Lục Nghiêu, nào ngờ…
"Ta linh căn không có vấn đề, ta không thể tu luyện là vì ta hồn phách bất toàn?"
Bình thúc gật đầu, "Thiếu gia linh căn không những không có vấn đề, mà còn rất tốt, tư chất thậm chí còn vượt xa tiên sinh cùng thái thái. Nhưng thiếu gia chỉ còn một hồn tam phách, còn lại nhị hồn tứ phách không thấy tăm hơi, căn bản không thể tu luyện chiêu số.
Hồn phách bất toàn mà lại có cực phẩm tư chất cùng linh căn, là vật tế phẩm mà nhiều yêu quỷ thèm muốn. Thậm chí nhiều người tu Huyền Môn tà đạo cũng rất thích. Điều này chẳng khác nào trẻ con ôm vàng qua chợ?
Cho nên, tiên sinh cùng thái thái giấu mọi người, che giấu tình trạng của thiếu gia, làm cho người ta không nhìn ra vấn đề về hồn phách, đối ngoại chỉ nói là do bị thương linh căn nên không thể tu luyện. Mấy năm nay, tiên sinh đã bỏ ra không ít tâm sức, muốn tìm lại hồn phách cho thiếu gia. Sau khi thôi diễn, mới biết hồn phách thiếu gia đã đầu thai chuyển thế.
Một là tiên sinh tìm không thấy những phần hồn phách còn lại của thiếu gia đầu thai ở đâu, là ai. Hai là, nếu đã đầu thai, muốn hồn phách trở về, trừ phi người đầu thai kia chết đi. Nhưng dù sao cũng là con của mình, cho dù tìm được, tiên sinh làm sao xuống tay được? Bởi vậy, việc này chỉ có thể mặc kệ."
Lục Nghiêu xem như hiểu hết rồi. Khó trách hắn cảm thấy linh hồn dung nhập không hề trở ngại, khó trách hắn luôn thấy tình huống của mình hoàn toàn khác với đoạt xác, khó trách canh tắm lại hiệu quả đến vậy…
Như vậy xem ra, hắn và nguyên chủ vốn là một người. Người hồn phách bất toàn khó mà sống sót. Nguyên chủ nhờ có một đôi cha mẹ tốt nên mới bình an lớn lên như vậy. Vậy còn hắn? Hắn hồn phách bất toàn, tiểu thúc sao lại không phát hiện ra? So với nguyên chủ, hắn còn may mắn hơn, tiểu thúc có năng lực mạnh mẽ, hắn không chỉ sống khoẻ mạnh mà còn có thể nhập đạo tu hành.
Lục Nghiêu vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, chìm vào suy nghĩ. Nếu như vậy, thì việc hắn xuyên không chỉ là trùng hợp sao?
Bình thúc lại nói tiếp: "Thiếu gia, nếu ta đoán không sai, hẳn là nhị hồn tứ phách kia đầu thai đã chết, ngài cơ duyên xảo hợp mới có thể trở về. Phải không?"
Lục Nghiêu gật đầu.
Bình thúc hiểu rõ, vậy thì dễ hiểu rồi. Xem ra nửa phần hồn phách còn lại của thiếu gia đầu thai có kỳ ngộ, biết được nhiều thứ người khác không biết, quả là niềm vui bất ngờ.
Lục Nghiêu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Tình huống của ta, gia gia biết không?"
"Thiếu gia yên tâm, trước đây chỉ có tiên sinh, thái thái và ta biết, bây giờ thêm thiếu gia. Những người khác đều không biết."
Lục Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, "Xem ra phụ thân ta với gia gia cũng không mấy tin tưởng nhau!"
Nói xong liền sững sờ, hắn gọi Lục Thiên Chiếu là phụ thân nghe sao mà tự nhiên thế, thốt ra không biết. Nghĩ lại mình chính là nguyên chủ, liền bật cười.
Bình thúc cũng cười theo, vẻ mặt hiền từ.
"Thiếu gia, chuyện nhà Chử, ngài định làm sao?"
Lục Nghiêu ánh mắt lóe lên, đôi mắt hơi híp lại, "Tiếp tục điều tra! Bao gồm cả Chử Thì vị thúc thúc đó, và cả dòng dõi nhà Chử trước đây, nếu có thể tra được, đều tra hết."
Vì cẩn thận, Chử gia không phải nhà bình thường, không tiện tra xét liền không muốn xâm nhập, để tránh bị Chử gia phát hiện. Còn có Tống Ngật, giúp ta tra xét xem hắn là người thế nào, tình hình Tống gia hiện nay và thái độ của họ đối với Chử Thì.”
Bình thúc ứng, Lục Nghiêu gõ ngón tay lên mặt bàn, tự hỏi, một ý niệm dần dần hình thành trong lòng.
Tống gia.
Tống Ngật hồi hộp nhìn thầy thuốc vừa làm xong toàn bộ kiểm tra cho Chử Thì, “Thế nào?”
“Chử Thì thiếu gia tình hình rất tốt, so với báo cáo trước đây có thể nói là khá hơn rất nhiều.”
“Có tai họa ngầm nào hoặc chỗ nào không ổn không?”
“Không có!”
Tống Ngật kìm nén suy nghĩ trong lòng, bảo người ta đưa thầy thuốc ra ngoài. Không có người ngoài, Tống Ngọc An lộ vẻ mặt vui mừng, “Phụ thân, chẳng phải là nói người kia cho Chử Thì ăn thuốc có ích, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm!”
Chử Thì thở dài, “Ông ngoại, ta đã nói rồi, hắn không giống người xấu, hơn nữa với tình hình ta như vậy, căn bản không cần thiết làm chuyện thừa hại ta.”
Tống Ngật trừng mắt nhìn hắn, ngoại tôn này vẫn nghĩ đơn giản quá. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, quả thật không cần thiết đến mức phải lấy mạng Chử Thì. Hại hắn, lẽ nào chỉ có thể là muốn mạng hắn? Liệu không thể là khống chế hay điều gì khác? Cho dù Chử Thì mệnh số không dài, nhưng chỉ cần hắn còn sống một ngày, Tống gia đều sẵn lòng trả giá rất lớn.
Tống Ngọc An rất kích động, đã nhiều năm như vậy, tình hình thân thể Chử Thì ngày càng xấu đi, lần đầu tiên xuất hiện chuyển biến tốt đẹp như vậy, hắn sao có thể không kích động?
“Phụ thân! Con đi tìm hắn, chỉ cần có lợi cho A Thì, sẽ không làm tổn thương A Thì, bất luận hắn có yêu cầu gì, con đều đáp ứng.”
“Đứng lại!”
Đối mặt vẻ mặt nghiêm nghị của Tống Ngật, Tống Ngọc An khó hiểu, “Phụ thân?”
“Làm sao con biết hắn còn có thuốc?”
“Mặc kệ có hay không, cũng phải hỏi thử!”
Tống Ngật nhíu mày, không trực tiếp trả lời Tống Ngọc An, ngược lại lấy ra cái bình sứ đựng thất bảo đan, hỏi Chử Thì: “Hắn lúc ấy thật sự nói là thất bảo đan?”
Chử Thì gật đầu. Tống Ngật càng thêm nghiêm trọng.
Tống Ngọc An giật mình, “Phụ thân, người là nghi ngờ thất bảo đan có vấn đề?”
Tống Ngật lắc đầu, “Thất bảo đan này ta đã kiểm tra, không có vấn đề. Đây là dùng bảy loại dược liệu quý hiếm luyện chế. Mấy năm nay mỗi lần A Thì nguy hiểm đều dùng thất bảo đan, đều vượt qua được. Cho nên chúng ta chưa từng nghi ngờ thất bảo đan có thể không đúng bệnh.”
“Sao lại không đúng bệnh được? Thất bảo đan bất luận là chữa thương hay dưỡng bệnh đều có hiệu quả, thậm chí còn có thể kéo dài tính mạng.”
Tống Ngật mắt như chim ưng, “Vậy nếu như tình hình A Thì không phải bị thương cũng không phải bệnh thì sao?”
Tống Ngọc An mấp máy môi, “Thân… thân thể suy yếu cũng có thể… dùng.”
“Nếu đều không phải thì sao?”
Tống Ngọc An tim đập thình thịch, “Phụ thân, người…”
“Chử gia đời trước hai đời đều không sống quá hai mươi tuổi, người quên rồi sao?”
Tống Ngọc An càng nghi ngờ, “Chúng ta trước đây không phải đã nghi ngờ, đã mời rất nhiều người xem cho A Thì sao?”
“Đã mời.” Tống Ngật gật đầu, “Nếu không phải vì đã mời hết những người có thể mời, tất cả đều nói là bệnh bẩm sinh, ta cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại… Kỳ thật thiên hạ này cũng không phải không có bí pháp lừa gạt sự thật.”
“A Thì từ khi sinh ra đã ở trong tầm mắt của mọi người, loại bí pháp gì, ai có thể âm thầm giấu diếm được Tống gia và Chử gia?”
Tống gia Chử gia đều không phải nhân vật tầm thường, quả thật khả năng không lớn.
Tống Ngật hừ một tiếng, “Vậy nếu như người này chính là người Chử gia thì sao?”
Tống Ngọc An sửng sốt, mặt tái mét, “Không… sẽ không chứ?”
Tống Ngật đảo mắt, ánh mắt âm trầm, “Cũng không phải không thể có khả năng.”
Tống Ngọc An hít sâu một hơi, “Nếu quả thật như lời phụ thân, tình hình A Thì có nguyên nhân khác, chúng ta làm sao biết được nguyên nhân cụ thể là gì? Nguyên nhân không rõ, chúng ta căn bản không có cách nào. Còn nữa, nếu đối phương có thể dùng loại thủ đoạn này, lừa gạt được nhiều người như vậy, sao lại để cho Lục gia, một thiên sư thực tập mà thôi, nhìn ra được?”
“Đây mới là điều ta thật sự lo lắng. Lục Nghiêu… hắn hiện giờ thế nào?”
Ở Ngọc Hoa đình biệt thự, hắn vào ở rồi liền không ra ngoài. Ta vốn định phái người đi tìm hiểu, nhưng Lục gia biệt thự xung quanh bố trí trận pháp, trận pháp đó không đơn giản, người thường khó phá. Ta xem qua, tốn nhiều công phu thì ta có thể phá được, nhưng ta không làm vậy, một thì sợ đánh rắn động cỏ, hai thì sợ hắn trong tay thực sự có vật có thể cứu A Thì, như vậy sẽ chọc giận hắn.
Tống Ngật gật đầu, "Lục Thiên Chiếu cùng Bùi Tuyết đều là thiên tài, vật lưu lại không ít. Hắn có cái trận pháp như vậy cũng không kỳ quái. Chỉ là không biết hắn cho Chử Thì ăn vật có phải cũng là Lục Thiên Chiếu cùng Bùi Tuyết lưu lại."
"Phụ thân, chúng ta bây giờ làm sao bây giờ?"
"Trước chờ một chút. Hắn đã ở Thiên Xu học viện làm thủ tục nhập học, ngay dưới mắt ta, ta sẽ quan sát kỹ. Về phần khác, không cần làm gì cả. Khách khí với hắn một chút. Dù sao, hắn cũng xem như giúp qua A Thì. Ân tình này, Tống gia nhớ kỹ."
Lúc này Lục Nghiêu còn không biết mình suýt nữa bị người tính kế, hắn đang đối diện với số dư tài khoản ngân hàng và đống đồ vật cần mua mà phát sầu.
Tiền không biết dùng vào đâu. Chớ nhìn hắn vừa đến Du Châu thị, di sản của cha mẹ cùng tiền bồi thường của Lục Thành Cương, cũng gần đủ. Nhưng chỉ ngôi biệt thự này đã hơn tám trăm vạn a! Còn chiếc xe kia cũng gần 100 vạn. Còn lại mấy chục vạn, nhìn có vẻ nhiều, nhưng với hắn, chỉ là tiền tiêu vặt, sau này còn muốn luyện đan, dùng không được bao nhiêu.
Lục Nghiêu lại thở dài, nghĩ hắn là phú ba đời, ở nhà ngồi hưởng lợi từ tập đoàn đứng đầu cả nước, giá trị bản thân hơn trăm tỷ, cuộc sống trước giờ chỉ biết hưởng thụ, chưa từng nghĩ đến chuyện tiền bạc?
Hắn lại cũng có ngày phải lo nghĩ về tiền! Nếu bị những người bạn trước kia biết, sợ là cười ha hả cho là hắn nói mê sảng.
Không được, phải kiếm tiền nhanh thôi!
Lục Nghiêu sờ cằm, nhìn món hàng duy nhất trên cửa hàng vẫn chưa bán được mà suy tư, có nên giảm giá không?
Giảm! Không thì không ai mua! Mười vạn thật sự không đắt, nhưng người ta không biết hàng a!
Không, không thể giảm! Giảm giá quá nhiều! Hắn Lục Nghiêu khi nào đã trải qua chuyện này! Trước kia cố tình để giá cao mười vạn, bây giờ không ai mua liền giảm giá, để người khác thấy sao! Hắn cũng cần thể diện!
Đúng lúc hắn đang lo lắng, đinh đông một tiếng.
Lục Nghiêu giật mình, dụi mắt nhìn tin nhắn.
Bán rồi? Thật sự bán rồi? Tồn kho từ 1 thành 0!
Không đến mười phút, bình luận lại được cập nhật. Không chỉ Lục Nghiêu, vì thao tác trước đó mà thu hút sự chú ý của nhiều người, thấy tình hình này đều hơi sững sờ.
"Ngọa tào! Thật sự có người mua? Mười vạn mua một tấm không biết là phù gì?"
"Nhà ai ngu ngốc thế này! Nhiều tiền cũng không phải dùng kiểu này a! Ngươi nhiều tiền thì đi giúp người nghèo đi, cho ta đi!"
"Chỉ mình ta tò mò người mua phù đó là ai không? Nhà chắc có mỏ vàng!"
"Không! Ta càng hiếu kỳ đó là phù gì! Mong người mua đánh giá giúp một chút, thỏa mãn sự tò mò của chúng ta!"
"Sao các ngươi không nghĩ tới, nói không chừng là chủ cửa hàng tự mua?"
"Cái này... Cũng có thể!"
Lục Nghiêu nhíu mày, giữa dòng bình luận ấy, lập tức đăng thêm hai tấm tồn kho, xóa dòng chữ "giá đặc biệt", đổi giá thành 100 vạn!
Đúng, không sai, chính là 100 vạn! Phù của hắn đáng giá như vậy! Điều quan trọng hơn là, hắn đang thiếu tiền!...