Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 82: Ánh trăng trên mái hiên.

Chương 82: Ánh trăng trên mái hiên.

Qua của tròn hình vầng trăng trên tường có thể trông thấy nửa vầng trăng đang dần dâng lên cao, chiếu rọi tia sáng khắp nơi, áo trên người cũng bị chiếu rọi đến sáng lấp lánh vậy.
Trương Nguyên dùng khăn lau lau bàn tay, lại nhìn nhìn vầng trăng khuyết, mỉm cười nói: -Tiểu Vũ, cậu lần đầu trông thấy trắng hay sao, làm gì mà kinh ngạc vậy?
Vũ Lăng nói: - Đúng là lần đầu tiên, lần đầu tiên ngắm mặt trăng tại nhà Lão Vương gia.
Trương Nguyên cười hỏi:
-Có phải sáng hơn nhiều so với trăng ở Đông Trương của mình không?
Vũ Lăng nói:
-Hình như vậy á, thiếu gia, cậu nói xem có phải tiểu thu Anh Tư đã dùng vải lau sạch sẽ ánh trăng trước khi cho nó bay lên không?
-Trời ạ!
Trương Nguyên kinh hãi thở dài:
-Tiểu Vũ à, cậu hay thật, vậy cũng nghĩ ra được, cậu nghĩ Anh Từ tiểu thư là cô hầu bếp rửa chén đĩa không bằng?
Vũ Lăng che miệng cười át ét, nghe y như ếch kêu.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên cửa sổ vòm trăng có người lên tiếng nói:
-Nói xấu sau lưng người ta, thiệt xấu hổ.
Âm thanh không lớn, nhưng có chút uy lực, cách tường cao một trường, mà của gỗ cực kín, âm thanh này vẫn thánh thót bên tai, chắc cũng là do đêm trăng yên tĩnh quá.
Trương Nguyên và Vũ Lăng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm như hến, đây đúng là giọng của Vương Anh Tư Vương tiểu thư rôi, sao mà trùng hợp dữ vậy, lại bị cô nàng nghe thấy nữa chứ?
Vũ Lăng đương nhiên kích động hơn Trương Nguyên, có ánh trăng thì hay rồi, võ tuông " Tây sương ký " sắp được diễn rồi, nhưng gã là tiểu hầu nam, không phải Hồng Nương, theo lý thì phải tránh mặt đi, nếu không chỉ • Anh Từ tiểu thư ngại ngùng chẳng dám qua đây.
-Thiếu gia, đột nhiên tôi thấy chóng mặt quá, tôi đi nghỉ ngơi trước đây.
Vũ Lăng bước ngay vào phòng, bỏ giày ra liên leo lên giường nằm, vểnh ta lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhung ngoài kia im lặng như tờ, chẳng nghe thấy tiếng của vòm trăng mở ra, cũng không nghe thấy giọng nói của Thiếu gia hay Anh Từ tiểu thư.
Tiểu hề nô Vũ Lăng tự nhủ thầm:
-Đừng vội đừng vội, nhẫn nại chờ xem, chắc chắn có kịch hay...
Lại nghĩ:
-Không biết Anh Từ tiểu thư và Thiếu gia gặp nhau rồi sẽ thế nào nhỉ, chắc không phải chỉ y y da da hát hồ quản như trong tuông hát chứ?
Tuy Vũ Lăng đã xem qua "Tây Sương Ký" và "Mẫu Đơn Đình”, nhưng dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, chỉ biết chuyện giữa nam và nữ rất thú vị, còn về phần thú vị ra sao thì cậu ta chưa rõ, nhớ đến võ kịch tại đình Thủy Vi núi Ngọc Tứ hôm qua, Vương Khả Xan và Phan Tiểu Phi đóng vai Điêu Thuyền và Lã Bố, trong đó đoạn Lã Bố trêu đùa Điêu Thuyền trông có vẻ rất gay gân, Thiếu Gia và Anh Tư tiểu thư có như thế không nhỉ?
Đợi một hồi lâu, ngoài kia vẫn im phăng phắc, hình như thiếu gia ngủ quên dưới trăng rồi hay sao ấy, tiểu hề nô Vũ Lăng chờ mãi chờ mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Vũ Lăng đánh một giấc đến sáng, nhưng cũng không quên chuyện tối qua, vừa ngủ dậy liền chạy vào phòng xem, thấy thiếu gia đang ngủ ngon giấc, chẳng có gì khác thường xảy ra.
Vũ Lăng gãi đầu buôn bục nghĩ: "không lẽ mình đã lỡ mất kịch hay rồi ư?
Sau đó hai ngày, vũ Lăng chú tâm quan sát, Thiếu gia cũng chỉ nghe giảng luyện chữ như thường lệ, vì Vương lão gia củ ở miết trong phủ, Vương Anh Tư tiểu thư cũng không có đến tiền viện nũa, đêm xuống ánh trăng về, nhưng lại chẳng có chuyện gì kì quái xảy ra.
Chợt Vũ Lăng hiểu ra một chuyện, cô tiểu thư Thôi Oanh Oanh trong truyện "Tây sương ký" không có cha, còn hiện tại Vương lão gia còn sờ sờ ra đó, tự nhiên khi không lại có thêm một nhân vật lạ, chẳng trách không có tuông hay mà xem rôi.


* * *

Người chỉ biết chuyên tâm học bát cổ như Trương Nguyên đây, đương nhiên không biết Tiểu hề nô Vũ Lăng bên cạnh mình lại có nhiều tâm sự như vậy, ba ngày này cậu ta đã nắm vững kỹ xảo và cách làm tiểu đề văn bát cổ, chiều ngày 12 gia nổ Thạch Song lại đến đón cậu ta về, Vương Tư Nhân tiễn cậu ra của, nói lân sau sẽ ra đề để cậu ta hoàn thành bài bát cổ hoàn chỉnh, làm đủ 30 bài tiểu đề bát cổ rồi sẽ bắt đầu dạy đại đề bát cổ, giữa tháng mười thì sẽ tiến hành truyền thụ hết toàn bộ bí quyết làm bài văn bát cổ hay, tuy nhiên người có thể học nhanh như vậy chắc chỉ có mình Trương Nguyên thôi.
Sáng hôm sau Trương Nguyên về đến nhà, Trương Ngọc cũng đến chơi, Dương Thượng Nguyên thì không bị tịch biên gia sản gì cả, Trương Ngạc cảm thấy rất bất mãn với việc này, y nói:
-Tên Hầu huyện lệnh kia chắc chắn cũng nhận hối lộ của Diêu tung su và gã Dương Thượng Nguyên rồi, nếu không thì tại sao không quét hết nhà của Dương Thượng Nguyên chủ, chắc chắn trong nhà tên này còn bạc giả , tội đúc bạc giả không lẽ không đáng tội bắt hết cả nhà ư?
Trương Nguyên nói:
-Chuyện đánh cược của ta và Dương Thượng Nguyên đưa lên công đường, Hầu huyện lệnh còn phán xử hoàn trả ngân lượng cho đệ, như vậy đã làm nể mặt Trương Thị Sơn âm chúng ta lắm rồi, Hầu huyện lệnh không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà bắt hết cả nhà một sinh đỗ được, lần này chỉ cần tướt bỏ công danh sinh đồ của Dương Thượng Nguyên, thể coi như chúng ta đại thắng rồi còn gì.
Trương Nguyên nói:
-Ta hận không thể một chân giẫm chết hai tên đáng ghét Diêu xúi bẩy và Dương Vô lại kia, giẫm xong còn phải đạp thêm vài phát nữa..à ha phải tôi Giới Tử, giờ đã là trung tuần tháng chín rồi, cẩm nang diệu kế của đệ đâu, sao còn chưa thấy tâm hơi gì hết vậy?
Trương Nguyên gật đầu cười nói:
-cũng là lúc phải triển khai diệu kế rồi, vụ này cần có Tam huynh tương trợ nhiều đây.
Trương Ngọc nói:
Còn phải nói, tổ phụ cũng dặn ta, nói ta phải hỗ trợ cho đệ mà, đáng tiếc là hôm trước Đại huynh Tông Tử đã lên đường đi thăm Hoàng Ngu Dong tiên sinh rỗi, nếu không huynh ấy cũng sẽ giúp đệ, nói đi, đệ muôn ta giúp gì, mà này, bát cố văn thì ta chẳng biết gì đâu nhé.

Trương Nguyên lấy quyển ghi chép những chuyện xấu xa của Diêu Phục mà hôm trước Trương Ngạc thu thập được, nói:
-Tam huynh mời năm vị môn khách viết văn hay chữ tốt, mỗi người chép lại quyển này năm lần, xong đóng thành sách, ba ngày sau giao cho đệ.
-Chỉ thế thôi?
Trương Ngạc hỏi.
Trương Nguyên nói:
-Cẩm nang diệu kế còn nhiều thứ lắm, đây là chiêu đầu tiên, ba ngày sau mở chiêu tiếp theo.
Trương Ngọc cười nói:
-Ta hiểu rồi, đệ muốn lấy gậy ông đập lưng ông phải không, năm xưa Diêu xúi bẩy bịa đặt chuyện xấu hàm oan cho thúc mẫu của Lỗ Vân Cốc, chúng ta cũng dùng chiêu này để đối phó với hắn, đây gọi là ác giả ác báo.
Trương Ngạc nói chuyện xưa nay vốn chẳng đâu ra đâu, Trương Nguyên nói:
Đây không phải là chúng ta đang bịa chuyện vu khống người khác, mà đây là đang chiếu theo điều tra thực tế của huynh này.

ÒÒ Ò.


Trương Ngọc cười cười nói:
-Thì ra chứng cứ xác thực, Diệu tung su muốn chối cũng không còn đường chối, nhưng chép tới 25 bản có ít quá không, sợ không đủ phát nữa à, hay là đi khắc chữ in ấn, in thành ngàn bản y vậy, mỗi học sĩ một bản.
Trương Nguyên nói: -Hai mươi lăm phần là đủ rồi, cũng chẳng cần phát lung tung, ba ngày sau đệ sẽ nói cho huynh biết chúng dùng để làm gì.
Chẳng phải do Trương Nguyên muôn tạo sự huyền bí, hay ra vẻ gì trước mặt Trương Ngạc, mà là do Trương Ngọc thật sự miệng lưỡi không kín, tính tình nóng nảy, lần trước đầu khí với Dương Thượng Nguyên ở Đại Vũ Lăng, nếu lúc đó huynh ta mà biết được kế sách đối phó với Diêu Phục thế nào, chắc chắn sẽ kiêm lòng không nổi mà tuông trào ra hết, nhằm chọc tức lại gã Dương Thượng Nguyên kia, huynh ấy sẽ không thể suy trước nghĩ sau.
Trương Ngạc nói:
-Được, lần sau đệ từ Hội Kê trở về, 25 quyển ghi chép cái xấu của Diêu Phục sẽ nằm ngay ngắn trên bàn của đệ, ta về trước nha, cha của Liên Hạ bệnh nặng, ta phải sai người gửi năm lượng bạc qua đó, trước kia ta hứa rồi, à để biết Liên Hạ không?
Trương Ngạc nhuớn mày nháy mắt.
Đầu tháng là Trương Nguyên đã biết cha của Liên Hạ bị bệnh, liền nói:
-Tam huynh biết làm việc thiện rồi à, tốt lắm, ta cũng quyên góp năm lượng bạc nữa, số ngân lượng ta thắng được từ chỗ Dương Thượng Nguyên, mẫu thân đưa hết cho ta tự quản lý rồi, giờ ta có tiền rồi.
Trương Ngạc cười nói:
-Thế thì tốt, ngân lượng đầu, nói ra để góp năm lượng cũng đáng thôi, ngươi sờ của người ta mà. Trương Nguyên biết hắn đang ám chỉ điều gì, trừng mắt nói:
-Cả huynh và tỳ nữ hùa nhau trêu đùa đệ, còn dám lấy ngân lượng của đệ à, không thèm góp nữa.
Trương Ngọc cười lớn nói:
-Đùng giả vờ giả vịt nữa, chẳng phải lúc đó để sờ đến thích chí lắm sao, vừa xoa vừa nắn ấy, Liên Hạ bị đệ sờ tới rên âm ĩ kia kìa, ta thấy hết nghe hết từ đầu chỉ cuối đây nhé.
-Tam huynh, ăn nói cẩn trọng một tí. Trương Nguyên hết cách, mẫu thân đang may áo ngoài sân, lỡ bị mẫu thân nghe thấy hỏi tới thì thật xấu hổ.
Trương Ngạc hạ giọng nói:
-Lúc đó ta đã phải đưa cho cô ấy năm lượng bạc cô ấy mới chịu cởi áo đó, chắc cha cô ta bị bệnh, nên nôn nóng muốn có tiền.
Trương Nguyên trợn trắng mắt nói:
-Thế thì chẳng phải huynh thừa nước đục thả câu ư?
Trương Ngạc vô lại nói:
-He he không phải ta, mà là đệ, đệ động thủ chủ, thôi thôi, nói nhảm nhiều làm gì, đưa tiền đây, giờ chúng ta như đua than trong ngày tuyết rơi, cô ấy bị sờ vài cái mà có được mười lượng bạc, tốt quá rồi còn gì, danh kỹ Tân Hoài Nam Kinh cũng không có cái giá này nữa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất