Chương 122: Dân Tị Nạn
Thời gian dần trôi qua, hai mắt Lâm Hữu phát sáng lên.
Mà ngay khi hắn suy tư kế hoạch cụ thể thì một đám người từ trong mấy lưu dân đột nhiên xông ra, phù phù quỳ gối trước mặt hắn.
- Lãnh chúa đại nhân, van cầu ngài khai ân, để cho chúng ta ở lại nơi này đi, chúng ta chuyện gì cũng có thể làm! Chỉ cần có phần cơm ăn là được!
- Cầu lãnh chúa đại nhân thu lưu, chúng ta đã không có nơi khác có thể đi.
- Chúng ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm loạn!
Mấy lưu dân kia vừa kêu khóc vừa dập đầu.
Lưu dân còn lại cũng dần dần ngẩng đầu lên, âm thanh khẩn cầu nối thành một mảnh.
Thoạt nhìn là thật sợ Lâm Hữu đuổi bọn họ đi.
Dù sao nếu không ở lại thành Hoàng Sa này thì cũng chỉ có thể lang thang trong sa mạc trải đầy ma thú, đi vào cũng chỉ là một con đường chết mà thôi.
Lâm Hữu rất tò mò bọn họ đi đến nơi này như thế nào, hỏi:
- Nơi này cách thành Song Diệp xa như vậy, cần phải có không ít ma thú mới đúng, sao các ngươi có thể tới được nơi này?
- Cái này...
Những lĩnh dân đột nhiên im lặng, không hẹn mà cùng nhìn về phía một người đàn ông trung niên gương mặt lạnh lùng trong đám người.
Người đàn ông trung niên thấy thế cũng không tiếp tục che giấu, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Hữu, cúi đầu thật sâu.
- Tham kiến lãnh chúa đại nhân.
- Ngươi là...?
Lâm Hữu không ngừng đánh giá người đàn ông này, ánh mắt hơi nghi hoặc một chút.
Bởi vì hắn từ trên người đối phương, ẩn ẩn cảm nhận được một hơi thở hoàn toàn khác với người bình thường, cường đại mà nội liễm.
Sau đó hắn nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi:
- Ngươi là người tu luyện?
- Bẩm lãnh chúa đại nhân, đúng vậy, nhưng thực lực của tiểu nhân thấp, chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp 5 mà thôi.
Người đàn ông lại là cúi đầu thật sâu về phía Lâm Hữu.
Người tu luyện cấp 5!
Trong lòng Lâm Hữu vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ dưới loại tình huống này còn gặp phải người tu luyện trong truyền thuyết.
Khó trách những lưu dân này có thể từ thành Song Diệp đi tới nơi này, hiện tại hắn cuối cùng đã hiểu rõ nguyên do trong đó.
Hắn hỏi:
- Ngươi tên là gì? Thực lực của ngươi như vậy, cũng không đến mức trầm luân thành lưu dân mới đúng chứ?
- Bẩm lãnh chúa đại nhân.
Người đàn ông cúi đầu xuống:
- Tiểu nhân tên là Ngụy Cương, vì không thích tính tình tàn bạo của thành chủ thành Song Diệp, cho nên mới cùng lưu dân thoát khỏi thành Song Diệp.
Sau khi nói xong, không thấp hèn không lên tiếng, thậm chí còn ngậm lấy từng tia cao ngạo chi khí.
Như thế làm cho Lâm Hữu xem trọng hắn ta không ít.
Mà từ hành động bảo vệ lưu dân này đến xem, Ngụy Cương này rõ ràng cũng có lòng thương hại người.
Nhân tài như vậy, Lâm Hữu đương nhiên sẽ không tuỳ tiện buông tha.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Ngụy Cương đúng không? Ta thấy ngươi thực lực không tệ, có hứng thú đến làm việc cho ta hay không? Ta chuẩn bị xây dựng một đội hộ vệ, còn thiếu một thủ lĩnh hộ vệ.
Chuyện này, là Lâm Hữu suy nghĩ rất lâu mới quyết định.
Hiện tại, thành Hoàng Sa đã bắt đầu dần dần phát triển, nhưng ngay cả một đội hộ vệ ra dáng cũng không có, càng không có người duy trì trật tự.
Nào có dáng vẻ giống như lãnh địa?
Ngụy Cương xuất hiện, vừa hay giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ cho hắn, cho nên thì thuận thế nói ra.
Ngụy Cương hình như không ngờ Lâm Hữu lại trực tiếp mời hắn ta như vậy.
Thấy bộ dáng Lâm Hữu nghiêm túc không giống giả vở, biểu cảm của hắn ta nhất thời nghiêm lên, trịnh trọng trả lời:
- Nếu lãnh chúa đại nhân không chê, tiểu nhân đương nhiên sẽ dốc hết khả năng!
- Rất tốt, từ nay về sau, ngươi chính là thủ lĩnh đội hộ vệ thành Hoàng Sa
Lâm Hữu phi thường hài lòng đối với câu trả lời của Ngụy Cương.
Có người tu luyện cấp 5 này gia nhập, bảo vệ trật tự thành Hoàng Sa cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều, nếu như có thể thì còn có thể giúp đỡ huấn luyện những đứa bé kia một chút, có lẽ có thể phát hiện mấy hạt giống tu luyện tốt cũng khó nói.
Cứ như vậy, sau một phen trò chuyện, những lưu dân kia giao cho Tiết Trường Quý sắp xếp.
Hiện tại chính là lúc thành Hoàng Sa thiếu người, Lâm Hữu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đẩy những người này ra ngoài.
Đồng thời, hắn cũng mang theo Ngụy Cương đi vào trong thành, hỏi thăm chuyện liên quan tới thành Song Diệp.
Chuyện này không hỏi không biết.
Hiện tại, thành Song Diệp đã triệt để chia thành hai phe phái.
Một bên là thành chủ cũ, phái bảo thủ do người tu luyện tạo thành.
Một bên là lãnh chúa vừa buông xuống, do binh chủng và một số người tu luyện tạo thành.
Người ngựa hai bên ở trong thành Song Diệp đánh túi bụi, tranh đoạt quyền quản lý.
Lĩnh dân thành Song Diệp bị kẹp ở giữa, trốn thì trốn, chạy thì chạy, quả thực khổ không thể tả.
- Vậy ngươi có biết thế lực hai phe có khoảng bao nhiêu cấp 6 hay không?
Nghe xong Ngụy Cương kể lại, Lâm Hữu lập tức hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
Ngụy Cương vì bày tỏ lòng trung thành, cũng biết gì nói nấy, lập tức nói:
- Bẩm lãnh chúa đại nhân, bên phía thành chủ củ có khoảng năm mươi người cấp 6.
- Tuy bên cạnh vị lãnh chúa mới đến chỉ có mười vật triệu hoán cấp 6, nhưng lại có không ít người tu luyện cấp 6 chống đỡ hắn, cùng nhau cũng không yếu hơn bên phía thành chủ cũ.
- Nhiều như vậy?
Lâm Hữu có chút ngoài ý muốn, thậm chí ghen ghét.
Nhìn người khác vừa đến đã có nhiều người mạnh mẽ ủng hộ như vậy.
Nhìn lại hắn, ngay từ đầu chỉ có một tòa thành bỏ hoang, đừng nói người tu luyện, ngay cả người cũng sắp chạy hết.
Chỗ tốt duy nhất chính là không cần gặp phải loại chuyện đối kháng với thế lực cũ này, tiết kiếm không ít sức lực.
Lấy tình huống trước mắt của thành Song Diệp, nếu như hắn tùy tiện tham gia chỉ sợ sẽ gây nên hai bên căm thù, thậm chí có thể sẽ bị coi là kẻ ngoại lai, bị liên hợp chèn ép.
Nếu như hai bên bởi vậy liên hợp lại đối phó hắn thì hắn cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Quả nhiên vẫn không nên nóng vội, tăng thực lực chỉnh thể lên rồi lại nói.
Dù sao hai phe kia cũng đang bận sống mái với nhau, trong thời gian ngắn cũng sẽ không bận tâm đến bên này.
Đợi sau khi bọn họ lưỡng bại câu thương thì hắn đã sớm phát triển, đến lúc đó lại nhìn tình huống quyết định cũng không muộn.
Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục nói:
- Nếu như vậy, ta trước hết sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ.
- Lãnh chúa đại nhân phân phó là được.
Ngụy Cương hơi khom lưng.