Chương 156: Có Người Dòm Ngó Lãnh Địa Của Hắn
Xem ra lần này có người gây chuyện cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất hắn cũng thu hoạch được một thủ hạ trung thành, còn nhân tiện làm kinh sợ đám người từ bên ngoài đến.
Tin tưởng sau ngày hôm nay, sẽ không ai dám gây chuyện bên trong thành Hoàng Sa, hoặc tới tìm hắn phiền toái.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu hỏi nguyên nhân gây ra chuyện này.
Ngụy Cương biết gì nói nấy, lập tức báo cáo mọi việc đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe.
Hoá ra…Mọi việc nguyên nhân gây ra xung đột, đều do loại lương thực thần kỳ của thành Hoàng Sa.
Sau khi người đàn ông trên mặt có ba vết sẹo cầm đầu đám tu luyện giả, nghe nói loại lương thực này có hiệu quả cường hoá thân thể con người, đã theo dõi tới tận nơi này. Tới nơi, hắn ta ỷ vào thực lực của mình cường đại, lại thêm bọn chúng người đông thế mạnh, muốn ép mua ép bán, lấy giá thấp thu mua lương thực trên tay cư dân lãnh địa
Cư dân lãnh địa phụ trách bán lương không muốn, kết quả đã bị đối phương đánh thành trọng thương.
Ngụy Cương thu được tin tức, đã dẫn người đúng lúc đuổi tới, nhưng không phải đối thủ của bọn chúng, tất cả đều bị đánh nằm sấp trên mặt đất.
Sau đó chính là cảnh tượng Lâm Hữu đã nhìn thấy.
Nếu không phải Lâm Hữu ra tay, chỉ sợ cả con đường này đã bị lũ người máu tham che mờ mắt huỷ diệt rồi.
- Xem ra, ta bình thường ta quá khiêm tốn, khiến người nào cũng dám bắt nạt lên đầu ta.
Lâm Hữu lạnh lùng nói.
Khí thế lạnh như băng trên người hắn khiến cho Ngụy Cương không nhịn được thầm run rẩy.
Nguỵ Cương hít sâu một hơi, rồi mới nói:
- Lãnh chúa đại nhân bình tĩnh đừng nóng vội. Bọn chúng có thể một lần xuất động nhiều tu luyện giả cấp sáu như vậy, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, có lẽ mục đích của chúng không đơn giản chỉ muốn gây chuyện như thế.
- Ý của ngươi là có người sai khiến bọn chúng?
Chân mày Lâm Hữu cau lại.
- Rất có khả năng.
Ngụy Cương gật đầu, vẻ mặt hắn cực kỳ ngưng trọng:
- Bởi vì theo ta được biết, trong phạm vi trăm dặm quanh đây, chỉ có ba thành trì gần chúng ta nhất đủ khả năng một lần phái ra nhiều tu luyện giả cấp sáu như vậy.
- Tuy tuy luyện giả tản mạn cũng có, nhưng bọn họ không ngốc, sẽ không vì loại chuyện này mà vô duyên vô cớ đến chỗ chúng ta gây chuyện, hành động của những người đó ngược lại rất giống đang...
- Đang kiểm tra ư?
Lâm Hữu nghĩ đến cái gì, đột nhiên cắt ngang lời Ngụy Cương.
- Đúng, chính là thử!
Ngụy Cương lập tức trở nên nghiêm túc.
Hành động của đám người gây chuyện kia rất khả nghi.
Đổi lại làm người khác, nếu biết lãnh chúa đang có mặt trong thành, chẳng ai dám kiêu ngạo gây chuyện khắp nơi như vậy, thậm chí còn đả thương người bên trong lãnh địa và hủy hoại kiến trúc bốn phía.
Lời giải thích duy nhất chính là có người ở sau lưng sai khiến bọn chúng làm.
Muốn mượn lần này để kiểm tra thực lực của thành Hoàng Sa.
Chỉ sợ bọn chúng cũng không dự đoán được, thực lực của Lâm Hữu lại mạnh đến như vậy, trực tiếp giết sạch bọn chúng, không một kẻ nào chạy thoát.
Coi như bọn chúng xui xẻo đi, gây chuyện lúc nào không gây chuyện, lại cố tình chọn đúng khi Lâm Hữu vừa chiêu mộ được một đống lớn binh chủng thì nhảy ra gây chuyện.
Đừng nói bọn chúng mới có mười tên cấp sáu, kể cả khi có trăm tên, cũng chỉ tới tặng đầu người thôi, không thể nào trốn thoát.
Nhưng chuyện này cũng cung cấp cho Lâm Hữu một tin tức, đó là lãnh địa của hắn rất có thể đã bị lãnh chúa khác theo dõi.
- Ha hả, tốt, dám nhòm ngó ta, ta thật muốn xem kẻ đó là ai?
Vẻ mặt Lâm Hữu vẫn lạnh nhạt, hắn từ từ đứng lên từ mặt đất.
Vừa vặn lúc này, dây leo bên cạnh hắn cuốn lấy một chiếc lệnh bài, đưa đến trước mặt hắn, hình như đây là thứ nó vừa tìm được trên người đám gây chuyện kia.
- Đây là cái gì?
Lâm Hữu tiếp nhận lệnh bài, nghi hoặc đánh giá nó.
Vốn dĩ Ngụy Cương vẫn đang tựa vào tường nhận trị liệu, lại thấy lệnh bài này, ánh mắt hắn lập tức ngưng trọng:
- Hình như là lệnh bài thành Huyền Dương?
- Thành Huyền Dương? Chẳng lẽ là thành thị ở cách chúng ta chừng 100km?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
Thành Huyền Dương là một trong ba tòa thành thị gần thành Hoàng Sa nhất. Lúc trước Lâm Hữu từng nghe Từ Trung nhắc tới. Nếu những kẻ gây chuyện này đến từ nơi đó, chuyện này có chút ngoài ý định của hắn rồi.
Nhưng đã tập trung được mục tiêu, hắn tự nhiên cũng không từ bỏ ý đồ, nói thẳng:
- Ngươi cứ chịu khó dưỡng thương đi, chuyện này ta sẽ phái người đi điều tra.
………..
Chuyện tu luyện giả gây chuyện bên đường rất nhanh đã bước sang một giai đoạn mới.
Nghe mấy quản sự khác nói một lần về chuyện thành Huyền Dương, lại trấn an cư dân lãnh địa một chút, Lâm Hữu mang theo binh chủng quay về lãnh địa.
Cuối cùng, mọi người trên đường cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi tập trung lại một chỗ thấp giọng nghị luận.
- Mạnh mẽ! Đây là thực lực của lãnh chúa thành Hoàng Sa ư?
- Mười tu luyện giả cấp sáu vậy mà không thể phản kháng!
- Còn số lượng binh chủng thực vật nữa, quá khoa trương!
- Khó trách ngài ấy có thể khiến một toà thành chết như thành Hoàng Sa sống lại, chỉ dựa vào thực lực này đã vượt xa mấy lãnh chúa xung quanh.
- Phỏng chừng thành Hoàng Sa thật sự vùng dậy rồi.
Rất nhiều người trên đường này vừa mới thu được tin tức, rồi vội vàng từ thành thị khác chạy tới tìm hiểu tình huống, hoặc tới tìm kiếm cơ hội làm ăn.
Lại không nghĩ rằng, thực lực Lâm Hữu sẽ khủng bố như thế.
Chút thực lực hắn vừa để lộ ra cũng đủ để kinh sợ rất nhiều hạng người trong lòng có quỷ, khiến bọn họ không dám gây chuyện trong thành.
Cũng khiến đám người bên ngoài bọn họ thấy tiềm lực thật lớn của thành Hoàng Sa, tiềm lực phát triển trở thành một thành thị lớn!
Cho nên sau khi bàn tán xong, lập tức có không ít người tìm tới tổng quản Tiết Trường Quý, đàm phán chuyện hợp tác lâu dài, thậm chí có thương đội trực tiếp thuê một mảnh đất, chuẩn bị mở một chi nhánh ở thành Hoàng Sa.
Trong nháy mắt, Tiết Trường Quý đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng trong thành.