Chương 157: Nếu Không Chỉ Sợ Sẽ Thua Thiệt Một Trận Mà Trúng Kế Đối Phương
Ngay cả Ngụy Cương cùng vài vị quản sự khác, cũng được không ít người đến thăm, tặng lễ và kết giao quan hệ.
Bởi vì bọn họ đều biết, mấy người này đều là thuộc hạ từ thời kỳ gian khổ nhất của Lâm Hữu, cũng là nguyên lão của thành Hoàng Sa.
Trong tương lai, khẳng định mấy vị này sẽ trở thành trụ cột của nơi này.
Muốn được chia một miếng trong khối bánh ngọt của thành Hoàng Sa này, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với bọn họ ngay từ bây giờ.
Thế nhưng đám người Tiết Trường Quý đã bao giờ được nếm trải tình cảnh này đâu?
Bởi vậy một đám lập tức mặt đầy hồng quang, tràn ngập tự hào.
Chẳng qua bọn họ cũng không quên lời dặn của Lâm Hữu, vẫn làm việc theo lẽ công bằng như trước, không dám có một tia qua loa.
Người đi đường cũng theo thời gian trôi qua dần dần tán đi, đường cái lại khôi phục sự nhộn nhịp lúc trước.
Nhưng không ai chú ý tới, một bóng người lén lút trốn tránh trên nóc nhà trong một ngõ nhỏ, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động thái trên đường.
Mãi cho đến khi tất cả mọi người đều tản ra, bóng dánh kia mới rời khỏi ngõ nhỏ, vội vàng chạy ra ngoài thành, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười tỏ vẻ gian kế đã thực hiện được.
- Một đám ngu xuẩn, dễ dàng mắc câu như vậy, ta phải nhanh trở về bẩm báo mới được.
Tốc độ của người nọ rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn vài lần so với tu luyện giả cấp sáu bình thường. Hơn nữa hình như như kẻ này tinh thông phương pháp ẩn nấp, rất nhẹ nhàng lừa gạt thủ vệ gác cửa thành rồi chạy nhanh về phía bên ngoài thành Hoàng Sa.
Cùng lúc đó, khoảnh cách chừng mấy trăm tới ngàn mét trên bầu trời.
Lâm Hữu ngồi trên lưng Rồng Bay, nhìn bóng dáng di động nhanh dưới đất, hai mắt dần dần nheo lại.
- Cuối cùng, cũng lộ ra dấu vết?
Nháy mắt khi âm thanh hạ xuống, Rồng Bay đã thu liễm khí tức rồi lén lút đi theo phía sau bóng dáng kia. Sau khi theo dõi gần trăm km, một tòa thành trì xa lạ dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Hữu.
Nhìn kỹ, rõ ràng là thành Mặc Uyên một trong ba tòa thành trì gần thành Hoàng Sa!
- Quả nhiên...
Ánh mắt Lâm Hữu trở nên sâu lắng.
Từ lúc lục soát được lệnh bài, hắn đã phát hiện có chút không thích hợp.
Bởi vì phát hiện chứng cứ quá đơn giản rồi!
Cũng may hắn đề phòng, nếu không chỉ sợ sẽ thua thiệt một trận mà trúng kế đối phương đi tranh chấp với thành Huyền Dương.
Lãnh chúa thành Mặc Uyên này quả thực đầy bụng mưu mô.
Sau khi nhìn thoáng qua cửa thành xa xa, Lâm Hữu điều khiển Rồng Bay quay đầu, chạy trở về lãnh địa.
Hiện giờ, hắn còn hiểu biết quá ít về thành Mặc Uyên, đương nhiên không thể đánh rắn động cỏ nhanh như vậy, cần phải điều tra thêm chút nữa mới được.
Dù sao đã tìm được hung thủ, hắn cũng không nóng vội, nếu đối phương đã có tâm tư muốn thử trước, hiển nhiên cũng có chỗ cố kỵ, không dám tùy tiện ra tay.
Đợi cho hắn bồi dưỡng thêm mấy binh chủng cấp bảy, lại điều tra rõ ràng tình huống thành Mặc Uyên, mới ra tay cũng không muộn.
Còn có thể thừa dịp mấy ngày nay tích lũy nhiều tài nguyên chút.
Đúng rồi, lúc trước không phải quốc vương Nước Đại Hoang đã nói sẽ ban thưởng dựa theo số lượng kẻ địch ư?
Tại sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức?
Bỗng nhiên, Lâm Hữu nghĩ tới cảnh tượng trước khi xuất phát đi Chiến Trường Vạn Giới, quốc vương Nước Đại Hoang - Kỷ Tinh Hà từng nói chuyện này trên kênh khu vực.
Hiện tại, bọn họ đã truyền tống trở về từ chiến trường vạn giới lâu như vậy, nhưng chẳng có chút động tĩnh nào.
Chẳng lẽ số lượng kẻ địch hắn giết không đạt tiêu chuẩn?
Dưới tò mò, Lâm Hữu lập tức ấn mở kênh khu vực, xem xét.
Không thấy không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng.
Lúc này bên trên kênh khu vực, tất cả đều đang nghị luận về chuyện quốc vương mà nội dung nghị luận chỉ có một.
Đó là quốc vương Nước Đại Hoang bị thương! Còn là trọng thương!
Chuyện này khiến Lâm Hữu kinh sợ.
Quốc vương Nước Đại Hoang là ai?
Lãnh chúa cấp mười!
Không phải là con mèo con chó gì!
Ngay cả người mạnh như thế cũng bị trọng thương, đến cùng tồn tại khiến người đó bị trọng thương sẽ khủng bố tới mức nào?
Lâm Hữu vô cùng khiếp sợ, lại vội vàng xem xét tiếp.
Quả nhiên như hắn đã suy đoán, trong lúc Kỷ Tinh Hà tiến vào chiến trường cấp mười, đã bị bốn lãnh chúa cấp mười của giới vực khác vây công, cuối cùng không địch lại phải chạy trốn, thậm chí binh chủng bên người cũng chết vô số.
Cũng may thủ đoạn của Kỷ Tinh Hà kia rất cao, cuối cùng mới chạy thoát trở về.
Mấy tin tức này được truyền ra từ mấy vị lãnh chúa hệ Thiên Sứ cấp chín được triệu tập khẩn cấp để chữa thương cho Kỷ Tinh Hà, tuyệt đối không có chuyện giả dối.
Mà tin tức này vừa truyền ra, lập tức khiến cho một mảnh ồ lên.
- Ngay cả quốc vương cũng bị trọng thương? Chiến trường cấp mười này cũng quá khủng bố rồi!
- Bốn lãnh chúa cùng nhau vây công, có khi nào bị tính kế không?
- Rất có thể, ngươi xem kênh thế giới đi, cơ hồ tất cả đều nói về chuyện này. Dường như lần này biểu hiện của đại lục Nguyên Thuỷ chúng ta trên Chiến Trường Vạn Giới đa phần là không tốt.
- Ngay cả cấp mười cũng bị thương nặng, ngươi nói xem, còn tốt kiểu gì?
Lãnh chúa cấp mười không phải tồn tại có thể tùy tiện hy sinh như lãnh chúa cấp sáu.
Bọn họ là chiến lực đứng đầu trên đại lục Nguyên Thuỷ, chỉ cần tổn thất một người, cũng tạo thành đả kích nặng nề cho giới bọn họ.
Thực hiển nhiên, lần này chắc chắn có giới vực khác nhằm vào giới bọn họ.
Nếu không đâu thể liên tiếp xuất hiện nhiều tin dữ như vậy.
Thậm chí số mệnh cũng bị cướp đoạt, cả đại lục Nguyên Thuỷ gặp phải nguy cơ hủy diệt.
Xem ra chuyện này còn ác liệt hơn hắn suy đoán.
Sắc mặt Lâm Hữu nặng nề.
Tình huống của đại lục này còn tệ hơn hắn đã lường trước.
Còn như vậy tiếp tục, chỉ sợ khí vận của bọn họ sẽ tiêu tán, rơi vào nguy hiểm giới hủy người vong.
Mà ngay khi Lâm Hữu đang đắm chìm trong sự thật nặng nề.