Chương 169: Giết Chết Lãnh Chúa Thành Mặc Uyên
Tâm thần Phương Hồng Hải kịch chấn, thân thể hắn không cầm được run rẩy lên một cách điên cuồng.
Lãnh chúa thành Hoàng Sa này căn bản không giống như trong tin tức hắn nhận được, ngay cả một binh chủng cấp 7 cũng không có, mà chính là có sáu binh chủng cấp 7.
Trọn vẹn gấp ba lần hắn!
Cái này, cuối cùng Phương Hồng Hải luống cuống, liều mạng chiêu mộ binh chủng, ý đồ ngăn cản tốc độ tiến công của Lâm Hữu.
Nhưng Lâm Hữu làm sao có thể cho hắn cơ hội phản kích? Hắn ra hiệu, Rồng Yêu Vương và Rồng Bay trên không trung lập tức đánh bay hai Ong Chúa cấp 7 trước mặt ra, sau đó xoay quanh lẫn nhau bay lên không trung.
- Rống!
- Li!
Rồng Yêu Vương hống to, cùng Rồng Bay thét dài, lần nữa xuất hiện.
Hai con rồng khổng lồ không ngừng xoay quanh bay lên, tốc độ xoay tròn cũng càng ngày càng nhanh, đến sau cùng thậm chí trực tiếp phát động kỹ năng Tàn Ảnh, hóa thành tàn ảnh biến mất trên không trung.
Một giây sau, một cơn gió lốc như muốn hủy diệt trời đất bỗng nhiên nổi lên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ lãnh địa, bao phủ tất cả bầy ong còn có tổ ong dưới đáy vào trong.
Toàn bộ trên bầu trời càng không khí run run, mưa gió phun trào.
Tràng cảnh kinh khủng này nhất thời dẫn tới lĩnh dân trong thành đang chạy nạn ào ào dừng bước lại, kinh hãi nhìn về phương hướng phủ lãnh chúa.
Mà trong phủ lãnh chúa, Lâm Hữu đã sớm mang theo các thực vật rút lui ra ngoài, rời xa phạm vi gió lốc bao phủ.
Mãi cho đến khi toàn bộ phủ lãnh chúa bị san thành đất bằng, cũng tượng trưng cho tổ ong hạch tâm lãnh địa bị phá nát thì bên tai Lâm Hữu mới vang lên một tiếng nhắc nhở.
【 Chúc mừng ký chủ, thành công đánh giết lãnh chúa cấp 6, thu hoạch được ba mươi ngàn ma năng, 4613 vật liệu gỗ, 4708 gạch đá, 3590 mỏ sắt, 3 435 mỏ đồng, 800 bột phấn ma pháp, 1 tinh hoa lãnh địa cấp 6 】
Khá lắm, không ngờ lại có nhiều vật liệu như vậy.
Như thế thật làm cho Lâm Hữu không ngờ.
So sánh ra, ma năng thì ít hơn trong dự tính rất nhiều, chỉ còn lại có ba mươi ngàn, có lẽ là vừa rồi Phương Hồng Hải chiêu mộ lượng lớn binh chủng đã bị tiêu hao không ít.
Khá là đáng tiếc.
Đợi sau khi gió lốc dần dần tiêu tán, Lâm Hữu mới xuyên qua lãnh địa đã hóa thành phế tích, đi vào chỗ bình đài sáng lên trước đó, cẩn thận xem xét.
Rất hiển nhiên.
Vừa rồi Phương Hồng Hải đã thông qua bình đài này dịch chuyển về.
Có thể dịch chuyển lãnh chúa và binh chủng từ nơi xa như thế về đến, đây tuyệt đối là thứ hiện tại Lâm Hữu muốn nhất.
Bởi vì một khi có vật này, hắn có thể mang theo binh chủng đi đến chỗ xa hơn mà không cần lo lắng không có cách nào kịp thời chạy về lãnh địa, quả thực chính là thần khí chuẩn bị để ra ngoài lữ hành!
Cũng không biết kiến trúc này Phương Hồng Hải lấy được từ chỗ nào.
Nếu như có thể thì hắn cũng muốn làm một cái cho lãnh địa của mình.
- Xem ra sau này phải lưu ý thêm một chút mới được.
Lâm Hữu nhớ thật kỹ bộ dáng của truyền tống trận, sau đó mới thu hồi ánh mắt dò xét.
Đồng thời, một âm thanh nhắc nhở khác cũng theo sát vang lên.
……….
【 Phát hiện lãnh địa vô chủ, xin hỏi có muốn di chuyển? 】
【 Một khi di chuyển, lãnh địa này sẽ trở thành lãnh địa phụ thuộc, thu hoạch được tất cả quyền khống chế lãnh địa này. 】
【 Chú ý, mỗi vị lãnh chúa chỉ có thể nắm giữ một lãnh địa phụ thuộc, nếu lựa chọn di chuyển, giải trừ phụ thuộc quan hệ với lãnh địa ban đầu. 】
...
Có thể trực tiếp di chuyển tới?
Động tác của Lâm Hữu trì trệ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, nếu như di chuyển lãnh địa của hắn đến nơi đây, vậy thành Hoàng Sa chẳng phải sẽ một lần nữa biến thành nơi vô chủ, buông xuống khác lãnh chúa tới?
Chuyện này không thể được.
Hiện tại, tuy thành Hoàng Sa còn không bằng thành Mặc Uyên, nhưng địa lý vị trí lại tốt hơn nhiều so với thành Mặc Uyên.
Không chỉ có lưng tựa mỏ quặng, còn nối liền nước Lưu Hỏa, trung gian càng có rộng lớn sa mạc cung cấp tài nguyên ma thú.
Chỉ cần đánh thông thương lộ, vậy thì tương đương với một đầu Hoàng Kim Chi Lộ (đường hái ra tiền), há có thể vô cớ cho người khác chiếm được lợi?
- Được rồi, dù sao uy hiếp đã giải quyết, thích sao thì làm vậy đi.
Lâm Hữu nhún vai, không để ý đến nhắc nhở này.
Bây giờ, thuộc hạ dưới tay của hắn rất khan hiếm, quản một thành Hoàng Sa đều miễn cưỡng, lại tới một chưa chắc là chuyện tốt.
Nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn trước tiên cần phải xử lý sạch tai hoạ ngầm nơi này mới được.
Cho nên rất nhanh, Lâm Hữu mang theo các thực vật đi ra lãnh chúa phủ, ở trước mắt bao người rời khỏi thành Mặc Uyên.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn, cảm xúc căng cứng của cư dân thành Mặc Uyên mới mạnh mẽ thở dài một hơi.
Thế mà cũng không lâu lắm, một tin tức khác càng thêm kinh người thì truyền trở về.
Những người tu luyện làm việc dưới tay Phương Hồng Hải, tất cả đều bị giết!
Một người sống đều không lưu lại!
Chuyện này, toàn bộ trong ngoài thành Mặc Uyên đều oanh động, tất cả đều đang suy đoán thân phận của Lâm Hữu.
Về phần Lâm Hữu, lúc này đã từ lâu mang theo các thực vật chạy trở về thành Hoàng Sa.
Mãi cho đến sắc trời bắt đầu tối, hắn mới trở lại trong lãnh địa, trùng hợp gặp phải Ngụy Cương đến tìm hắn.
- Tìm ta có chuyện gì sao?
Lâm Hữu để các thực vật về lãnh địa trước, còn mình thì ở lại nói chuyện với Ngụy Cương.
- Lãnh chúa đại nhân, thuộc hạ có chuyện muốn báo cáo với ngài.
Ngụy Cương đi đến trước mặt Lâm Hữu, cung kính cúi đầu với hắn:
- Lúc chiều hôm nay, trong thành chúng ta có hai người tu luyện cấp 6 tới, nói là muốn làm việc cho lãnh chúa đại nhân, ngài cảm thấy nên xử lý như thế nào?
Vừa nói, hắn còn âm thầm quan sát biểu cảm của Lâm Hữu, tâm lý có chút tâm thần bất định.
Hắn tuy đã làm thống lĩnh vệ binh thành Hoàng Sa, nhưng thực lực chỉ có cấp 5.
Dù tính cả trang bị trước đó Lâm Hữu thưởng cho hắn thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối đầu với cấp 6 bình thường mà thôi.
Hiện tại có người tu luyện cấp 6 mới muốn làm việc cho Lâm Hữu, hắn đương nhiên là lo lắng nhất, nhưng lại không dám nói thêm cái gì.
Vốn Lâm Hữu còn nghi hoặc vì sao Ngụy Cương lại đột nhiên tìm đến hắn, nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt của hắn ta thì nhất thời hiểu rõ, làm sao không nhìn ra sự sợ hãi của hắn ta?