Chương 95: Tạm Biệt Nhau
Mà lúc này, binh chủng bên người bọn họ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Ngoại trừ Lâm Hữu có Linh Tịch cộng thêm hai gốc Yêu Cơ Máu Tươi và một con Rồng Mộc Yêu, ba người khác chỉ còn lại có hai binh chủng cấp sáu thôi, có thể nói là cực kỳ thảm thiết.
- Cũng không biết khu vực này có bị phong tỏa hay không?
Lúc này, đột nhiên sắc mặt Duẫn Thiên Ca ngưng trọng nói.
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt đám người Lâm Hữu cũng biến đổi, không khí vừa trở nên thoải mái, đã lập tức chuyển sang nặng nề.
……….
- Chỉ sợ không thể phân rõ được.
Viêm Vũ nhíu mày thật sâu.
- Lúc trước ta nghe nói tên cấp sáu kia, là trực tiếp biến mất, căn bản không ai biết tên đó bị truyền tống đến Đại Lục Nguyên Thuỷ hay bị những người đó bắt đi rồi bị cắn nuốt.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Chẳng mấy khi thấy Bạch Hải Đường lên tiếng hỏi.
Nhưng một câu cô hỏi lại khiến Duẫn Thiên Ca và Viêm Vũ á khẩu không trả lời được.
Nhìn một màn này, Lâm Hữu lập tức cười khổ một tiếng:
- Các ngươi cảm thấy chúng ta còn lựa chọn nào khác không?
- Ách...
Ba người lại sững sờ một hồi, sắc mặt bọn họ cũng dần dần ảm đạm xuống.
Quả thật, bây giờ bọn họ đều đã lên cấp sáu.
Hiệu quả của Quả Cầu Dịch Chuyển chỉ còn lại không đến một ngày mà thôi.
Một khi hiệu quả của Quả Cầu Dịch Chuyển biến mất, truyền tống sẽ lại mở ra.
Thời gian ngắn như vậy, căn bản không đủ để thu hoạch phần tài liệu thứ hai.
Bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.
Duẫn Thiên Ca xấu hổ cười cười:
- Nói cũng đúng, nếu như vậy, ta sẽ không nhiều lời thêm nữa, cứ tìm một nơi giải phóng lãnh địa ra lại nói sau.
- Cùng nhau đi, dù sao nơi đây cũng không phải khu vực của chúng ta, nếu ở lại lâu ta sợ sẽ xảy ra biến cố.
Vừa rồi Lâm Hữu đã nhìn một chút.
Không biết có phải do khu vực không tương thích hay không, chỉ biết hắn không thể kết nối với kênh nói chuyện phiếm, bảng xếp hạng và tất cả công năng khác cũng không sử dụng được.
Nói cách khác, với khu vực này, bọn họ chỉ là người từ ngoài đến.
Lỡ như bị một người nào đó có ý định không tốt tra ra, chỉ sợ bọn họ có chạy đằng trời, vậy mới nói, ở lại đây càng lâu càng nguy hiểm.
Cho nên mấy người bọn họ đều không chút do dự, trực tiếp mang theo binh chủng của mình, vội vàng chạy ra bên ngoài rừng rậm.
…
Nửa giờ sau, đoàn người cũng rời khỏi rừng rậm, đi tới mảnh đất trống thật lớn.
Bốn phía cực kỳ rộng lớn, hoàn toàn đủ để chứa bốn lãnh địa, bọn họ cũng dần dần ngừng chân, bắt đầu làm ra chuẩn bị.
Thời khắc sắp chia tay, Viêm Vũ tìm tới Lâm Hữu.
- Lâm Hữu.
Sắc mắt Viêm Vũ trịnh trọng, ánh mắt hắn rất nghiêm túc:
- Ta không nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ biết mạng của ta là ngươi cho, nếu lần này có thể còn sống khỏi, về sau nếu có chỗ nào cần tới ta, cứ việc đến.
Viêm Vũ cực kỳ cảm kích Lâm Hữu.
Nếu không phải Lâm Hữu nói tin tức khu vực phong tỏa cho hắn, cũng như mời hắn cùng hành động, chỉ sợ tới tận bây giờ hắn vẫn chẳng hay biết gì, cuối cùng chỉ có cách bị vây chết bên trong khu vực kia.
Phần ân tình này chẳng khác gì ân tái tạo.
- Được, ta sẽ.
Lâm Hữu cười gật đầu, hắn không từ chối ý tốt của Viêm Vũ:
- Nhưng lần này truyền tống đến Đại Lục Nguyên Thuỷ, chỉ sợ chúng ta sẽ bị phân đến vị trí ngẫu nhiên, nếu vẫn được phân tới gần nhau, đến lúc đó lại cùng hợp tác đi.
Lần đầu tiên bọn họ đi vào thế giới này, cũng được phân phối vị trí ngẫu nhiên.
Hiện tại, truyền tống đến Đại Lục Nguyên Thuỷ chân chính, không ai đoán được chính xác mình sẽ bị truyền tống đến nơi nào, hay có dạng nguy hiểm gì đang chờ mình ở phía trước
Duẫn Thiên Ca nghe được bọn họ đối thoại, cũng đi tới nói:
- Quả thật, chúng ta hoàn toàn không biết gì về Đại Lục Nguyên Thuỷ, nếu may mắn được truyền tống đến cùng nhau, mọi người lại có thể hợp tác, như vậy cũng dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau hơn.
Lúc này, trên mặt Duẫn Thiên Ca đã khôi phục nụ cười ấm áp lúc trước, thoạt nhìn như dễ chịu như gió xuân.
Mà lúc hắn nói những lời đó, ánh mắt hắn ta chủ yếu vẫn dừng trên người Lâm Hữu.
Dù sao, dọc theo đoạn đường này, hắn ta đã quá rõ ràng về thực lực của Lâm Hữu rồi, đối phương là một tồn tại không thể bỏ qua.
Huống chi trong thế giới ẩn chứa nguy cơ tứ phía này, nhiều thêm minh hữu sẽ tốt hơn nhiều thêm một kẻ địch.
Duẫn Thiên Ca không ngốc, tự nhiên hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội kết thân này.
Lâm Hữu cũng không phản cảm với Duẫn Thiên Ca, hơn nữa, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Tuy chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng tốt xấu gì cùng ở chung một vị diện, quen thuộc hơn nhiều so với những người chưa từng biết kia.
Bởi vậy Lâm Hữu gật đầu nói:
- Được, nếu có cơ hội.
Nụ cười trên mặt Duẫn Thiên Ca càng rực rỡ hơn:
- Quyết định vậy nhé.
Dứt lời, Duẫn Thiên Ca xoay người rời đi, hắn ta đang tìm kiếm một khu đất trống xung quanh, chuẩn bị giải phóng lãnh địa.
Viêm Vũ và Lâm Hữu lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, rồi hai người cũng qua bên kia làm công tác chuẩn bị.
Mãi cho đến lúc này, Bạch Hải Đường mới từ từ đi tới trước mặt Lâm Hữu.
Lúc này, vẻ lạnh nhạt trên mặt cô đã giảm đi không ít, hiện giờ trên khuôn mặt đấy đang vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú vào Lâm Hữu.
- Cảm ơn.
Cuối cùng, đôi môi lạnh nhạt của cô khẽ mở, phun ra hai chữ.
Lâm Hữu nghe vậy, lập tức nở nụ cười, hắn biết vì sao đối phương lại cảm ơn hắn.
- Đừng khách khí, chỉ là chuyện nhấc tay thôi, hơn nữa chúng ta là đồng bọn.
- Đồng bọn… Vậy sao?
Bạch Hải Đường ngơ ngẩn nỉ non, ánh mắt cô có chút hoảng hốt.
Nhưng ngay lập tức, cô lại nhìn về phía Lâm Hữu, trịnh trọng nói:
- Ra sẽ nhớ kỹ ơn nghĩa này.
Nói xong, cô trực tiếp xoay người rời đi.
Quả nhiên cô vẫn giống như trước, lạnh như sương, quý chữ như vàng.