Chương 201: Xem bói
1 đoạn lộ trình gây cấn và hồi hộp, 1 luồng năng lượng ngưng tụ phát ra ánh sáng trắng chói lòa ở phía xa.
Bên kia sông, ngay tại cửa dưới cây cầu đối diện với cửa hầm trú ẩn, nhưng lúc này làn sóng sinh vật biển mãnh liệt, cho dù phần lớn sinh vật biển đều bị căn cứ phòng thủ phía đông hấp dẫn. Đội quân phòng thủ chịu trách nhiệm phòng thủ trên tường thành ở đây chỉ cần điều khiển súng máy, bắn chết vài con sinh vật biển... Để phòng ngừa an toàn, toàn bộ cổng thành đều đóng chặt, lúc này càng không thể mở ra.
Đường Vũ hiểu điều này, liền lái xe vòng qua phía tây, vòng qua bức tường thành.
Thị trấn Hà Vịnh cũng không lớn, nhưng nơi ẩn nấp Lạc Hà đã được mở rộng rất nhiều trên thị trấn Vịnh Hà, rõ ràng bức tường thành hùng vĩ này trải dài không có điểm kết thúc.
Khi chiếc xe tiến về phía trước, càng ngày ít gặp những con sinh vật biển và ngay cả âm thanh hỏa lực như sấm sét cũng dần biến mất.
Cuối cùng cổng thành cũng xuất hiện trước mặt anh, cổng thành lớn bị đóng chặt, chỉ có cổng dưới được mở cho phép hai chiếc xe chạy đi vào, có Tạ Y đi thám thính tin tức, Đường Vũ biết được cửa cổng thành này ở phía tây 1 trong 3 cổng thành nơi ẩn nấp.
Chỉ xét về số lượng cổng thành, quy mô của nơi ẩn nấp Lạc Hà thực sự lớn hơn nhiều so với Lâm Đông.
Một vài người thức tỉnh cầm súng đứng ở cổng thành, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào qua những người đi bộ trên đường qua lại. Có thể nhìn thấy 1 số binh lính trên tường thành đang tuần tra canh gác. Đường Vũ nhận thấy rằng những người lính ở nơi này rất ít có thể họ đã được chuyển đến phòng thủ cổng phía nam.
Sau khi đăng ký đơn giản, tất cả mọi người đều có thẻ thông hành, cái thẻ này tượng trưng cho thân phận, có thể đi ra ngoài rồi trở về chỉ cần đưa binh sĩ thủ thành là được không cần mắc công đi đăng kí lại.
——Cũng không phải bất kì người sống sót nào có thể cầm tới được, vì đội của họ trong mắt những người phòng thủ, hầu như tất cả mọi người đều có sức mạnh thức tỉnh cấp 4, cho nên mới có thể cấp sớm thẻ thông hành. Nếu 1 người sống sót bình thường, lại cần phải nói rõ lí do, lại đến bộ phận có liên quan đến nộp đơn, điều này khá là rắc rồi.
Mười phút sau, đoàn xe lái chậm rãi tiến vào nơi ẩn nấp Lạc Hà
Đại lộ chia làm 4 làn xe, tương đối rộng và thường có thể cho phép những người sống sót lái xe qua, điểm này làm tốt hơn so với Lâm Đông.
Đường Vũ suy đoán đây có thể là nguyên nhân khiến cho giá xăng đắt đỏ, nếu không có chuyện cần thiết, người bình thường cũng sẽ không lái xe đi hóng mát ở trong nơi ẩn nấp, như vậy chạy thông suốt 1 đường, chắc ngay cả thuế giao thông vận tải ở thủ đô tạm thời sẽ được miễn trừ.
Chạy thẳng đến một con phố nhộn nhịp, mấy người xuống xe ngồi xuống một quán trà đơn sơ.
Có một giàn che trên đỉnh đầu để tránh ánh nắng gay gắt.
Có rất nhiều người sống sót trên đường phố, những người bận rộn đi lại vội vã, một số người la hét quang cảnh rất ồn ào.
Hầu hết mọi người đều mặc quần áo trắng đã giặt, vì trời nắng nóng nên nhiều người phải xắn tay áo lên, mồ hôi chảy đầm đìa. Nhưng có lẽ vì đặc sản biển ở nơi đây phong phú, nên những người sống sót bình thường nơi này không hề gầy gò như họ tưởng tượng.
Cách đó không xa có một tiếng cười nhẹ.
Một đứa trẻ với khuôn mặt non nớt đang nắm tay cha mẹ với nụ cười trên môi tung tăng.
Trong giây lát, Đường Vũ nhìn xuất thần, như thể nhớ lại quá khứ, anh nhìn thấy những ngày mình còn bé, gia đình ba người hòa thuận.
Đôi mắt anh rời rạc.
Im lặng.
Trông mong.
Lo lắng.
Cũng có chút hoảng hốt.
Hồi lâu, anh hít sâu 1 hơi, nhìn hai chị em tóc ngắn màu tím nhạt đang ngồi cách đó không xa nói: "Bói 1 quẻ..."
Chiêm tinh sư, 2 chị em Tinh Linh và Tinh Nguyệt.
Nơi ẩn nấp Lạc Hà rất rộng lớn, có hơn 2 triệu người sống sót, rất khó để tìm thấy ba mẹ ở nơi này.
Đường Vũ sớm hiểu rõ điều này từ lâu rồi, khi tin nhắn SMS bị cắt đứt, không còn thông tin liên lạc nào khác như địa chỉ, cho dù là quan chức cũng phải tốn rất nhiều nhân lực mới có thể tìm được.
Thật may mắn ……
Một trong những cô gái tóc tím giơ đôi bàn tay bé nhỏ lên và nói: " Đội trưởng, để tôi bói, về khoảng này tôi am hiểu. Tôi cần một sợi tóc của đội trưởng làm trung gian."
Nàng đứng dậy và chạy lon ton tới.
Bước chân nhẹ nhàng
Bỗng nhiên, dường như có thứ gì đó ngáng chân nàng, cô gái tóc tím ngã người về phía trước vẻ, trên mặt có chút bối rối, vô thức hai tay hướng 2 bên trái phải nắm lấy, cuối cùng ... búng tay,
Úp mặt xuống đất.
Cô rất nhanh chống đỡ cánh tay đứng dậy, vỗ bụi trên quần áo một cách rất điêu luyện, nhân tiện thực hiện một “kỹ thuật tẩy bụi” trên mặt, coi như chưa có xảy ra chuyện gì.
Đường Vũ sắc mặt co quắp.
Đều cảm thấy yêu thương.
Hai cô gái tóc tím trông gần giống nhau, giọng nói cũng gần giống nhau, ngày thường anh không phân biệt được rõ ràng, nhưng bây giờ, qua cú ngã trên mặt đất bằng phẳng kỳ lạ này, Đường Vũ nhận ra đó chính là cố em gái chính là Tinh Nguyệt ở trước mặt anh, dù sao Tinh Linh sẽ không ngã ở trên đất bằng phẳng.
Bị quấy rầy như vậy, áp lực trong lòng anh cũng tiêu tan không ít, dùng sức duỗi một ngón tay túm tóc rút ra.
Hơi đau một chút, chắc là vì sau khi thăng cấp sinh mệnh, tóc đã xơ xác hơn rất nhiều, sau này không có lo sợ bị hói đầu nữa.
Tinh Nguyệt lấy tóc và giữ nó trên đầu ngón tay. Cô ấy lấy ra một chiếc nhẫn có đính vài viên pha lê với nhiều màu sắc khác nhau, giống như một chiếc móc khóa giữ chìa khóa, nhưng nó to hơn nhiều. Chiếc nhẫn có kích thước bằng lòng bàn tay.
Những sản phẩm pha lê này có dải dài, những ngôi sao, hình động vật, ... Cô buộc tóc vào một trong những sản phẩm pha lê, nhắm mắt và miệng lẩm bẩm.
Có thể thấy lờ mờ có một tia sáng yếu ớt phát ra, vài sản phẩm thủy tinh lắc lư va chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn giã.
Dưới ánh mắt căng thẳng của Đường Vũ, Nguyệt Tinh mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên một vòng cung rực rỡ, "Đội trưởng, bác trai, bác gái đều không sao cả, ngài đừng lo lắng, tôi cũng tính ra chỗ ở..."
Nàng 1 bộ chờ được anh khen ngợi.
...
...
Khu dân cư số 5 ở phía Tây
Những tòa nhà này đều là những tòa nhà mới xây sau tận thế, giống như hình vuông dài, được xây trên mảnh đất này, bức tường màu xám, cùng độ cao, cùng một hoa văn, thậm chí đường phố trong khu phố này cũng chật hẹp.
Mang lại cảm giác chán nản cho người khác.
Đường Vũ đến tòa nhà số 29, nhìn môi trường xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, anh dừng lại và bước lên cầu thang.
"0327, 0327 ..." miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hành lang dài và hẹp, không có chút ánh sáng, hai bên có cửa gỗ thô mộc, trên đó có treo số nhà.
Cuối cùng, Đường Vũ đi tới cửa gỗ 0327, dừng trước cửa nhà, duỗi tay ra và gõ.
Cốc Cốc
“Ai vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong cửa.
Đường Vũ khóe mắt ẩm ướt.
"Ai?"
Giọng nói thúc giục.
Đường Vũ mở miệng, cổ họng nghẹn lại, trằn trọc vài giây trước khi phun ra một từ, "Mẹ——"
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, một lúc sau, cánh cửa gỗ lại mở ra vội vàng, người bên trong lộ ra vẻ mặt vui mừng không thể nào tin được.
Thời gian tàn nhẫn, khóe mắt khắc nhiều nếp nhăn, mái tóc đã có chút bạc phơ, thậm chí lưng có chút hơi khom xuống ...
Trong lúc bất tri bất giác.
Mẹ đã già rồi.