Chương 209: Đóng băng
Chiếc móc khóa lớn trong tay Tinh Nguyệt, một trong những viên thạch anh giống như một cây gậy phát ra ánh huỳnh quang, đong đưa qua lại tìm kiếm phương hướng.
Nó trông giống như kim đồng hồ la bàn.
Cảnh tượng này, trong con mắt của người khác quả thật vô cùng kì diệu.
Đẳng cấp đặc biệt và năng lực của hạng phụ trợ hiếm hơn so với hạng chiến đấu, đây là lần đầu tiên đội trưởng nhìn thấy có người mượn dùng đến đạo cụ.
Niềm tin của anh trong việc tìm kiếm kiến chúa cuối cùng đã tăng từ 0% lên 1%
Cây gậy phát ra anh sáng đó ... Viên thạch anh cuối cùng cũng ổn định, nhưng nó đi ngược lại với lực hấp dẫn, treo lơ lửng trên không chỉ hướng 1 cái hang nhỏ phân nhánh ở đó.
Đường Vũ không chút do dự, bước vào cái hang động.
Bọn họ giữ nguyên tốc độ của người bình thường chạy chậm tiến lên, nhưng cứ cách một hai phút lại gặp cái ngã ba, có đường chia thành hai, có khi chia năm, sáu, bảy, tám.
Mê cung này so với mê cung trong bí cảnh còn to lớn hơn, thậm chí nó chẳng có quy luật nào nữa, dù sao cũng do những con kiến đen đào ra, não của Đường Vũ và kiến đen cũng không cùng đẳng cấp mà so sánh.
May mắn còn có kĩ thuật tìm đường của Tinh Nguyệt.
Mỗi khi nó gặp được chỗ rẽ nào đó, ánh sáng huỳnh quang sẽ luôn thay đổi phương hướng, chỉ hướng rất rõ ràng ở trong những cái hang động đó.
Mọi người có thể cảm giác được khi tiến về trước, độ cao đang giảm xuống.
Đội trưởng và những người khác theo sau càng vui mừng hơn.
Bỗng nhiên,
Thanh âm ồn ào truyền đến.
Đội trưởng kinh nghiệm phong phú, lập tức hô to: "Cẩn thận, có một đàn kiến đen tới nơi này. Theo âm thanh truyền tới khoảng mười lăm giây nữa sẽ giáp mặt với chúng ta."
Ánh đèn rọi về phía trước, rất nhanh liền nhìn thấy một bầy kiến đen dày đặc.
Đội trưởng và những người khác sắc mặt ngưng trọng, "Những con kiến đen này tuy yếu và nhỏ nhưng trong miệng của chúng có độc tính cao. Phải thật cẩn thận đừng để cho bọn chúng đến gần và cũng cần cẩn thận để không làm tổn hại đến môi trường xung quanh khi chiến đấu, nếu không thì hang động ngầm này sẽ sụp đổ. Thực ra, nếu có cách để tìm thấy kiến chúa, đề nghị của tôi là chúng ta nên quay trở về gọi tiếp viện— "
Anh ấy vẫn chưa nói xong.
Trong toàn bộ hang động tối tăm phát ra ánh lửa đỏ cam chói mắt, ánh lửa này phát ra từ thanh trường kiếm bao trùm ngọn lửa.
Ngay sau đó, thanh trường kiếm này vung mạnh chém ra, giống như một trận mưa lửa.
Toàn bộ hang động trong phút chốc biến thành đỏ rực, tạo thành một vòng lửa, thiêu đốt từ gần đến xa.
Đường Vũ tiêu gạt bỏ ngọn lửa gắn vào trường kiếm, đem hoa văn trên thanh kiếm biến mất, cất thanh kiếm đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Vũ, em, em ..... em không phải là người có năng lực ngành kiến trúc sao? Ngọn lửa này là gì đây?" Đường Dục cà lăm, nói không nên lời.
Đường Dục lộ ra nét mặt vui mừng
Liền nghe được.
" Chỉ là anh sẽ không học được nó. "
Anh họ: " ......."
Đau lòng.
Đối phó với đám kiến đen, tuy bản thân thực lực có chút yếu, nhưng bù lại số lượng đông, người thức tỉnh bình thường thật sự không hữu dụng lắm, đao kiếm chém qua liền có thể giết được vài con. Đội trưởng và những binh lính khác cũng mang theo những cây súng phun lửa đặc biệt chế tạo, nhưng hiệu quả cũng không thể nào so sánh với Đường Vũ.
Trên đường đi, từng đợt kiến đen liên tiếp gặp phải đã trở thành chương trình biểu diễn tài năng của Đường Vũ.
Kể từ khi nhận truyền thừa tới này, chưa bao giờ anh hạnh phúc như vậy.
Đối mặt với số lượng kiến đen điên cuồng lao tới, anh rất vui mừng!
. . . . . .
. . . . . .
Sau 7,8 lượt rẽ.
Kia ánh sáng huỳnh quang lại rung lên.
Tinh Nguyệt liếc nhìn xuống dưới, có chút ngưng trọng và hưng phấn, " Chúng ta sắp đến chỗ của kiến chúa rồi."
Một làn gió nhẹ phía trước thổi tới.
Mọi người nhanh chân, đi được một đoạn thì bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Đây là một không gian khổng lồ dưới lòng đất, cũng không có hoàn toàn tối tăm, có một số tinh thể màu xanh lục kỳ lạ trên bức tường đá, lấp lánh, còn có thể nhìn thấy 1 số con kiến đen lớn đang quơ chân đem những viên đá mày xanh lục đào ra, hướng phía dưới vận chuyển.
Trên những bức tường đá xung quanh, có những hang động do kiến đen đào.
Có lớn cũng có nhỏ mà vị trí của bọn họ cũng do đào ra.
Từ góc nhìn của họ, những chấm xanh này từ 4 phương tám hướng đang hội tụ lại với nhau.
Mà những con kiến đen này làm việc rất có tổ chức.
Đường Vũ cũng có chút giật mình.
Ngoại trừ ma thú cấp độ siêu phàm mà anh đã từng nhìn thấy ở Thị trấn Phong Diệp, anh chưa thấy bất kỳ con ma thú nào có khả năng chỉ huy và điều khiển những con ma thú khác, ngay cả khi nó bị ảnh hưởng bởi cái cây khổng lồ trong hang của mỏ khoáng sản nguyên tinh. Nhưng con ma thú này đã được khai thông trí tuệ nhưng chúng cũng không có khả năng điều khiển những con ma thú khác.
Đường Vũ không nghĩ rằng con kiến chúa chưa gặp lại có sức mạnh siêu phàm, đây có thể là đặc tính riêng của loài côn trùng, dù đã bị biến đổi kì dị nhưng nó vẫn giữ nguyên hệ thống cấp bậc ban đầu và khả năng sinh sản đáng sợ.
Khó dối phó hơn với ma thú thông thường.
Anh nhìn về hướng các chấm màu xanh lục hội tụ. Cuối cùng, ở cuối không gian ngầm, anh nhìn thấy một con quái vật có kích thước lớn hơn cả một chiếc xe tải lớn. Nó có phần bụng to lớn màu đen, trên thân có màu nâu sọc, xúc tu ngắn, ngực nhỏ và không có cánh.
“Đó chính là kiến chúa!” Tinh Nguyệt nói, xác nhận suy đoán của Đường Vũ.
Đội trưởng và binh lính càng vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng, "Kiến chúa lớn như vậy, thực lực cũng không có yêu, lũ kiến đen ở chung quanh e rằng chúng ta, sợ cũng không có đối phó được "
Anh nhìn Đường Vũ.
Rõ ràng bên kia đối phương, Đường Vũ mới là người quyết định, trên đường đi tới nơi này, anh cũng bị thuyết phục sức mạnh của Đường Vũ.
Tại thời điểm này,
Réc.
1 tiếng kêu chói tai vang lên, âm thanh này dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Một số người thức tỉnh giống như Đường Dục thực lực không có mạnh cho nên nhanh chóng bịt chặt hai lỗ tại , chỉ cảm thấy đầu óc như muốn phình to ra.
Âm thanh sắc bén này dường như là tín hiệu, sau khi nghe thấy âm thanh này, dù là đám kiến đang đi tuần tra hay vận chuyển, đều nhanh chóng di chuyển về phía vị trí của đám người Đường Vũ.
Vô số kiến đen lao ra từ các hang động trên các bức tường đá xung quanh, 4 phía dày đặc kiến đen.
Kích thước cỡ đũa, cỡ ba lô, cỡ vali, thậm chí cỡ cả xe máy ...
Đội quân kiến đen này,
Nói giống như 1 mảnh tấm màn đen từ 4 phương tám hướng lao về phía họ bao phủ xuống.
Ngay cả đội trưởng được huấn luyện tốt và những người lính khác cũng xanh mặt, tay cầm súng phun lửa cũng không khỏi run rẩy.
Với số lượng kiến đen lớn như vậy, nhìn thoáng qua cũng không thấy được điểm kết thúc thì làm sao có thể tiêu diệt được, cho dù vị thanh niên phát ra ngọn lửa cũng chỉ có thể thiêu rụi cả trăm, một nghìn, mười vạn con kiến đen, nhưng hàng trăm con hàng nghìn, hàng triệu thì phải làm sao đây?
Anh nhìn vào lối đi khi anh đến nơi này.
Hiện tại, đây là lối thoát duy nhất.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của đội trưởng càng trắng hơn, kinh nghiệm phong phú của anh đã nhận định rằng, vô số con kiến đen cũng đang tụ tập ở lối đi phía sau.
Bọn họ.
Đã hoàn toàn lọt vào phục kích.
Đường Vũ cũng không phóng ra thanh kiếm lửa đặc trưng của mình, dường như đã từ bỏ mọi phản kháng.
Chỉ thấy.
Anh liếc nhìn xung quanh và thở dài bất lực.
"Có vẻ như trước khi đánh boss, phải dọn dẹp đống lính lạc này đi trước đã ... Y Liên anh giao việc đó cho em, hãy đóng băng tụi nó hết đi. "