Chương 211: Chắc chắn không thể nào lạc đường
Khoảng nửa giờ trước.
Bọn họ thuê một khu cư xá cao cấp, những người sống sót ở nơi này thường chi tiêu khá nhiều, cách khu cư xá không xa có một khu chợ tiện lợi, tất nhiên là mở cửa vào ban đêm và kinh doanh tốt hơn ban ngày.
Tinh Linh không biết đường, nhưng có 'kỹ thuật tìm đường', co nhanh chóng tìm được khu chợ tiện lợi.
Vào lúc này, cô đi đến sạp hàng " hải sản đặc biệt" đang cùng với ông chủ mặc cả giá.
Khi Tinh Linh mua thức ăn, chủ yếu mua đặc sản ở Lạc Hà là hải sản, những nguyên liệu khác bọn họ cũng không thiếu, ít nhất một nửa trong ba lô không gian chứa đầy các loại nguyên liệu, rau và trái cây, các loại thịt, gia vị. Mọi thứ đều có sẵn ở đây.
Về mặt này, các món ăn của Đường Vũ chắc chắn cao cấp hơn các nhà hàng bên phía Lạc Hà.
Mà chỉ có thịt những sinh vật biển tương đối thiếu... bọn họ cũng chưa ăn.
Tinh Linh mặt không có biểu tình gì, ngón tay lướt qua một vài con cua lông to bằng chiếc túi xách, một con cá vược dài hai mét, một đống sò điệp cỡ đĩa lớn...
Đáng tiếc, thịt những hải sản này không còn tươi ngon nữa.
"Chỗ này hết bao nhiêu?"
Ông chủ không khỏi tươi cười, "3 ... 3 ... 2 ... Tổng cộng 8 nguyên tinh tất cả."
Nếu Đường Vũ có ở nơi này, anh sẽ thốt lên: "Rẻ quá!"
Ở Lâm Đông, một miếng thịt đông lạnh biến dị có kích thước bằng một chiếc vali 20 inch có thể được bán với giá cao khoảng 10 nguyên tinh, có tiền còn không có mua được. Bình thường nhóm người thức tỉnh nếu may mắn mỉm cười săn được 1 đầu biến dị có thể kiếm được vài chục đến trên trăm nguyên tinh.
Ngược lại, Lạc Hà xứng danh là xứ sở hải sản, số lượng nhiều, giá rẻ.
Tinh Linh không có biểu cảm gì trên mặt, "Bốn nguyên tinh."
Ông chủ cố nặn ra một nụ cười, "7 nguyên tinh, chỉ là tiểu thương, không thể rẻ hơn."
Tinh Linh mặt không chút biểu cảm, " 4 nguyên tinh."
Miệng ông chủ khẽ co giật, nghiến răng nghiến lợi, " Được rồi, 6 nguyên tinh, kết bạn giao lưu"
Tinh Linh mặt không chút biểu cảm, "4 nguyên tinh.
Ông chủ ... Ông chủ có vẻ như đã hạ quyết tâm rất nhiều, "5 nguyên tinh, nếu bán như thế tôi sẽ lỗ!"
Tinh Linh mặt không chút biểu cảm, "4 nguyên tinh."
“… Vậy liền 4 nguyên tinh đi.” Nụ cười của ông chủ trở nên cay đắng, anh gói ghém những nguyên liệu này lại, chậm chạp thở dài, anh hỏi, “Có cần phải giao đến tận nhà không? Có dịch vụ giao hàng đặc biệt ở chợ tiện lợi. Chỉ cần 0,1 nguyên tinh trong vòng một km và 0,3 nguyên tinh trong vòng năm km. "
Tinh Linh gật đầu lia lịa, đặt nguyên tinh xuống, điền địa chỉ rồi quay lưng rời đi với biên lai.
Dưới sự giám sát chính thức của Lạc Hà, những người bán hàng này sẽ không bao giờ dám thu tiền và từ chối giao hàng.
Cô ấy đi vòng quanh chợ tiện lợi vài lần nữa và mua một số nguyên liệu phù hợp, nghĩ đến số lượng đã đầy đủ, Tinh Linh bước ra khỏi chợ tiện lợi.
Ngoài chợ, những người sống sót qua lại
Những chiếc xe tải nhỏ chở đầy hải sản chạy ra khỏi chợ và giao nguyên liệu cho Lạc Hà. Nhiều cậu bé giao hàng hơn đi xe ba gác, toa sau chất đầy hàng hóa đã được buộc chặt, cố hết sức giẫm lên bàn đạp, chiếc xe lam lắc lư biến mất ở nơi xa.
Tinh Linh nhìn những người đi đường, mặt không có chút nào biểu tình, trên tay cô cầm một mặt dây chuyền trên tay và sợi dây chuyền đang lắc lư. Vật thể có hoa văn tròn gắn trên đó đã bị lật lại và một con số ... 5 lờ mờ hiện ra.
"Những câu thần chú để tính toán giá cả cuối cùng vẫn rất hữu ích."
Cô quay đầu nhìn qua, đi ra khỏi chợ tiện lợi, rẽ trái, chỉ còn cách băng qua hai con đường nữa là trở lại khu cưu xá ... Tinh Linh đếm trên đầu ngón tay.
Con đường này cô nhớ rất rõ ràng
Lấy tốc độ của người bình thường chỉ cần mất 10 phút là đã đến nơi
Ừm.
Gần như vậy.
Chắc chắn sẽ không nhầm đường
Nàng mới không phải là dân mù đường!
Mười phút sau, Tinh Linh đứng ở một ngã tư, chìm trong suy nghĩ.
Hai mươi phút sau, Tinh Linh đứng giữa con đường không có ngã ba, suy nghĩ xem nên đi tiếp hay lùi.
Ba mươi phút sau, Tinh Linh rẽ vào một con hẻm nhỏ và con hẻm đó đã bị chặn ngang bởi 1 bức tường
Nàng cũng nhìn bản đồ và tính toán khoảng cách của đường đi, rõ ràng là ... không có gì sai cả.
Cô ấy lấy ra mặt dây chuyền với vật thể hình tròn có hoa văn trên đó.
Sợi xích quấn ở trong tay cô, vật bị trói khẽ rung lên.
Nàng có chút do dự.
"Chẳng lẽ không sử dụng thuật kia thì không cách nào tìm được đường về nhà? Không ... không phải vậy! Mình cảm thấy rằng đã tìm ra môi trường xung quanh. Có một câu nói hay, khi tất cả những con đường sai lầm đã vượt qua rồi thì con đường còn lại sẽ là con đường chính xác "
Tinh Linh lần nữa đã khôi phục lại sức sống, bàn tay nhỏ của cô đang nắm chặt lại.
Nhưng mà rất nhanh cô nghiêng đầu nghĩ lại, nhớ lại lúc nãy
Vừa rồi cô ấy đi qua con đường nào rồi?
...
Cách đó không xa, một vài thanh niên sắc mặt có chút men say, kề vai sát cánh, trên mặt còn có những nụ cười bỉ ổi, miệng phát ra những âm thanh không thể nào diễn tả được
Một người trong đó nhìn về phía xa xa, đột nhiên mở to hai mắt, không khỏi muốn rướn cổ để nhìn rõ hơn, "Đại ca, đại ca, nhìn qua kia tuyệt thế giai nhân!"
Ở giữa, một người đàn ông hơi lớn tuổi, dáng vẻ thô kệch, áo sơ mi hở hang, để lộ đám lông rậm rạp trên ngực, nghe xong liền không khỏi nhìn về phía trước.
Trong ngõ hẹp đó.
U ám và yên tĩnh
Một cô gái mặc váy trắng giản dị đang ngồi xổm ở đó, thoạt nhìn vô cùng bất lực
Hai mắt tên đại ca tỏa sáng, “Quả nhiên là cực phẩm.” Anh nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh.
Nơi này hẻo lánh, lại là ban đêm, cũng không có ánh sáng, chỉ có vầng trăng sáng treo trên bầu trời cao mới có thể mang theo một tia ánh sáng.
Có rất ít người sống sót ở đây con hẻm là một ngõ cụt, sẽ không có ai đi bộ vào giờ này.
Một thanh niên xoa tay cười đến nỗi không thể diễn ta được, "Này này, cơ hội của chúng ta đến rồi, quá tuyệt vời, hàng cực phẩm hôm nay anh em ta có phúc hưởng rồi."
Đại ca vỗ đầu một cái, “Ngốc, chất lượng thượng hạng như vậy, bản ở chỗ chó đen sẽ có giá cao hơn nhiều, đến lúc đó có 1 số tiền lớn, muốn bao nhiêu em có bấy nhiêu em. Đạo lí đơn giản như thế sao ngươi không nghĩ ra. "
"Không hổ là đại ca."
"Đại ca thật tuyệt."
Sau những lời nịnh nọt, mấy người chậm rãi tiến tới gần và chặn đường
Họ liếc nhìn nhau, chỉ để cảm thấy tâm lí đã vững vàng
Bỗng nhiên, họ nhìn thấy cô gái mặc váy đứng dậy, nhưng dường như không để ý đến họ, vẫn đứng trước bức tường chắn ngang con hẻm.
Khoảnh khắc tiếp theo,
Ầm ầm ầm.
Cô gái mặc váy nhảy lên.
Mấy tên thanh niên ngẩng đầu, ánh mắt không tự chủ chuyển động theo.
Chỉ thấy rằng cô gái mặc váy thực sự đã vi phạm trọng lực và được quấn quanh mắt cá chân cho đến khi ... cô gái vượt qua bức tường cao năm sáu mét và biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Mợ hồ, họ còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô gái.
“Đi đúng rồi mà, chắc chắn cũng không có bị lạc đường”.
Trong tích tắc, đám thanh niên hơi say này bị kích động, cơn say trong phút chốc tan biến.
Như thể có một cơn gió lạnh thổi qua.
Một thanh niên rùng mình nói: "Đại ... Đại ca, xem ra ... là người thức tỉnh!"
"Nói nhảm!"
"Đại ... Đại ca, ta ... chúng ta sẽ không ... chọc ra phiền phức gì đi?"
"Câm miệng! Ngươi không nhìn thấy ta bị dọa đến phát sợ rồi sao!"