Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 212: Võ quán huấn luyện

Chương 212: Võ quán huấn luyện


Ngày hôm sau.
Thời tiết vẫn ổn.
Những người theo dõi ai nấy cũng đều bận rộn
Ngày hôm qua, sau khi kiến chúa bị giết, đội trưởng và những người khác bước ra khỏi tổ kiến, họ đã nhanh chóng báo cáo với thủ trưởng những gì đã xảy ra.
Các quan chức Lạc Hà rất quan tâm đến đàn kiến, ngay sau đó đã cử thêm nhân viên đến để điều tra.
Sau khi trải qua quá trình điều tra phức tạp, các quan chức Lạc Hà cuối cùng đã đưa ra kết luận rằng mức độ nguy hiểm ở khu vực này đã không còn gì nguy hiểm.
Sở dĩ tiếp cận là vì trong hầm mộ vẫn còn một ít kiến đen ma thú, nhưng không có kiến chúa năng suất đẻ con như heo nên một ít kiến đen cũng không còn bao nhiêu uy hiếp.
Đường Vũ đi trong hang động.
Bên cạnh anh là Tạ Y, sau khi đêm qua ăn cơm xong, anh đã cãi cọ cùng với nhân viên chính thức do Lạc Hà phái đến từ lâu, đối với tình huống có chút hiểu rõ.
“Bên phái Lạc Hà nói rằng, sau khi mức độ nguy hiểm giảm xuống, chúng ta được phép bắt đầu xây dựng, nhưng chúng ta phải dọn sạch những con kiến đen còn sót lại càng sớm càng tốt.”
Đường Vũ gật đầu.
Các hang động trải rộng ra mọi hướng khiến việc dọn dẹp trở nên rắc rối hơn, chỉ là chút xíu phiền phức mà thôi, khi xây xong pháo đài và bao phủ lãnh địa thì lũ kiến đen sẽ không còn nơi nào để ẩn nấp.
Anh quyết định xây dựng pháo đài trong một không gian rộng lớn dưới lòng đất.
Phạm vi bức xạ của lãnh thổ phụ có bán kính khoảng một km, tuy kém xa lãnh thổ chính nhưng nó cũng khá lớn, pháo đài được xây dựng sâu dưới lòng đất và phạm vi đủ để bao phủ mặt đất. Anh sẽ không cần phải xây dựng rất nhiều kiến trúc trong hệ thống, ngoại trừ truyền tống trận chuẩn bị xây dưới lòng đất, còn trên mặt đất thì xây 1 cái trại huấn luyện.
Không, hình như tính sai rồi.
Đường Vũ ước tính số lượng người thức tỉnh ở Lạc Hà, đây đều là những khách hàng tiềm năng trong tương lai, một trại huấn luyện không thể đáp ứng được 1 lượng lớn người tiêu dùng lớn như vậy.
Có thể là mười? Một trăm?
Anh đã mơ về nó vô hạn.
Không lâu sau, họ đã bước ra khỏi con đường ngầm sâu và ẩm ướt, đi đến không gian dưới lòng đất này.
Nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ của ngày hôm qua, được bao bọc trong một lớp băng dày, thi thể khổng lồ của nữ hoàng cũng nằm ở đó.
Theo luật bất thành văn giữa những người thức tỉnh,
Ai săn được thì người đó sở hữu.
Ngày hôm qua, từ việc tìm cho đến giết kiến chúa đều là công sức và chiến lợi phẩm nhóm của Đường Vũ, không có gì phải bàn cãi, bao gồm cả những viên pha lê màu xanh lục trên tường đá bao quanh không gian ngầm.
Các quan chức ở Lạc Hà chỉ lấy đi chút ít để nghiên cứu.
Đường Vũ hiểu rất rõ đây chính là nỗ lực của họ, mà quan trọng hơn, Y Liên chiêu kia đóng băng khoảng 10 dặm.
Đây là một biện pháp dùng để uy hiếp.
Cho dù là đội trưởng và những người khác tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, hay những tên điều tra đi vào không gian dưới lòng đất và xác nhận về thế giới băng tuyết, những điều này từng người 1 sẽ quay trở về mà báo cáo. Những quan chức cấp cao ở Lạc Hà cũng không phải là kẻ ngốc, họ sẽ không làm điều đó trong lĩnh vực này.
Rõ ràng, những quan chức cấp cao ở Lạc Hà cũng không phải là kẻ ngốc.
Không biết chủ sở hữu mảnh đất này không biết có tiếc nuối hay không.
Việc dọn dẹp có chút rắc rối hơn. Vì vẫn còn một số ít mối đe dọa từ kiến đen, Đường Vũ cũng không thuê những người sống sót. Anh đi xuống không gian dưới lòng đất, thả ra rất nhiều con rối, cho phép Y Liên tan đi những lớp băng đó. Sau khi cố gắng chăm chỉ, mãi đến chiều, một phần không gian dưới lòng đất mới được dọn dẹp một chút.
Đường Vũ bước tới trung tâm khu đất trống.
Một bức màn sáng xuất hiện trước mặt anh, anh vuốt giao diện rất dễ dàng.
Xây dựng pháo đài.
Chọn, OK.
Rầm rầm rầm.
Một pháo đài cao khoảng năm tầng, hình vuông với bức tường bên ngoài màu đen xám đơn giản nhanh chóng hiện ra trước mắt.
Đường Vũ bước vào, không giống với trang trí xa hoa của lâu đài, pháo đài mang đậm phong cách gan góc, bài trí bên trong cũng rất đơn giản, nhưng không có thiếu những trang bị cần thiết.
Điều mà anh không coi trọng là cách bố trí bên trong của pháo đài. Khi pháo đài được xây dựng, bản đồ của lãnh thổ nằm ngoài lãnh thổ chính và có một tùy chọn bổ sung cho các lãnh thổ phụ.
Khu vực này thậm chí còn nhỏ hơn, ấn mở ra thì anh có thể thấy có nhiều chấm nhỏ màu đỏ trong khu vực này.
Bản đồ lãnh thổ không thể được chia sẻ với những người theo dõi, nhưng những con kiến đen này rất dễ xử lý. Đường Vũ đã ném ra một chục con rối chiến đấu, chia thành ba nhóm, hai con rối chiến đấu khiên, một con rối chiến đấu kiếm và hai con rối chiến đấu súng. Mỗi một nhóm , không khó để đối phó với đám kiến đen chỉ mới có thức tỉnh cấp 3.
Sau khi hoàn thành tất cả những công việc này, Đường Vũ trở về biệt thự thuê và sống một cuộc sống nhàn nhã.
Phần còn lại, liên quan đến việc phát triển, đương nhiên là anh giao cho những người khác đi hoàn thành.
"Có thể việc xây dựng ở đây sẽ hoàn thành sớm hơn khi so sánh với lãnh địa. Bởi vì ở Lạc Hà chính là không thiếu lao động bình thường."
...
...
Trong nơi hoang dã
Ở cách Lạc Hà khoảng 30 km.
Đây là Chấn Thiên Võ Quán lựa chọn kĩ lưỡng để làm khu vực luyện tập cho các học viên ra ngoài rèn luyện.
Đội ngũ này do đại sư phụ từ võ quán chỉ huy với qui mô khổng lồ, tuy có hàng trăm người được chia thành nhiều nhóm và hoạt động ở một số khu vực lân cận, nhưng vẫn có hơn một trăm người trong mỗi nhóm. Ở đây, khu vực nguy hiểm được xếp chỉ có 1, 2 sao.
Ma thú thậm chí còn ít hơn số hội viên.
Trần Hiểu Gia ngồi xổm trên tảng đá lớn, chống cằm, chán nản chợp mắt, "Có quá ít ma thú, khi nào thì đến phiên chúng ta ra tay a!"
"Không phải là có quá ít ma thú, mà la chúng ta người quá nhiều, bất kể như thế nào, chúng ta so với nhóm khác còn may mắn hơn, cùng đại sư phụ ở trong nhóm, vừa nãy đại sưu phụ 1 quyền đấm chết con ma thú kia trông rất đẹp trai ah. "
Bên cạnh ngồi xổm đó là 1 thiếu nữ thân hình hơi mũm mĩm, cô nhìn ở nơi xa nắm tay nàng, quan sát tình hình ở trên sân, phong thái của 1 vị cao thủ, trong mắt như bị điện giật.
Nhưng nhìn cách đó không xa, những người sống sót đang phối hợp chiến đấu với ma thú, bọn họ lập tức che miệng, rất muốn cười nhưng cũng không dám cười.
1 người thức tỉnh khi đối mặt với ma thú lao tới cắn anh, khuôn mặt hoảng sợ né tránh, thanh kiếm cầm trong tay run rẩy vung vẩy khắp nơi, thậm chí suýt chút nữa đã tự làm bản thân mình bị thương lại không có tạo thành vết thương chí mạng nào cho ma thú.
Chưa kể đến các kỹ năng chiến đấu do võ quán truyền dạy, tên thức tỉnh thậm chí đã nhắm chặt 2 mắt và không ngừng hung hăng quơ khắp nơi. Chỉ trong vài giây, hắn đã bị ma thú làm cho ngã xuống đất, mùi hôi thối từ miệng con thú phả vào trong mặt, hắn là tên thức tỉnh, 1 mực sống trong nhung lụa đã quen, thậm chí còn chưa cầm dao mấy lần, cuối cùng bị dọa sợ tới nỗi ngất đi.
Một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục có chữ " Chấn Thiên " cau mày và chạy qua. Trước khi con quái vật xé xác tên hội viên thành từng mảnh, anh ta đã đá con ma thú đó qua 1 bên.
Hắn không có ra tay, chỉ chơi đùa vờn quanh 1 chút.
Một tên hộ vệ khác bên cạnh cầm trên tờ danh sách lật xem, “Người tiếp theo ra sân, Trần Hiểu Gia, Trần Hiểu Gia ở đâu?”
Các học viên tham gia trải nghiệm huấn luyện, ai cũng có ít nhất một lần ra tay với ma thú
Chờ từ sáng đến chiều.
Trần Hiểu Gia đột nhiên nhảy dựng lên, lá gan của nàng cũng lớn, đối mặt với đầu ma thú ghê tởm này, nàng cũng không quá sợ sệt, nhưng chân có chút run lên, vẫn có thể nhìn ra trong lòng nang không có bình tĩnh
Con sói ma thú gào rú lên, lao đầu chạy tới.
Trần Hiểu Gia không có lấy binh khí ra, hai tay vươn ra, chỉ trong chốc lát trên mặt đất mọc ra một ít cây non xanh biếc, bỗng nhiên cuốn lấy hai chân sau của quỷ sói.
Con sói ma thú loạng choạng và thoát khỏi dây leo, nhưng chẳng bao lâu, ngày càng nhiều dây leo quấn lấy nó.
Thời cơ chín muồi, Trần Hiểu Gia rút ra một con dao găm bình thường treo bên eo, hai tay nắm chặt có chút run, dùng sức đâm vào con sói ma thú.
Phốc
Lưỡi kiếm dễ dàng xé toạc hộp sọ, con sói ma thú vật lộn ngày càng yếu hơn cho đến khi chết đi
Một tia linh hồn lực thoát ra khỏi con ma thú và truyền vào cơ thể cô.
Tên thiếu nữ mũm mĩm vỗ tay mạnh mẽ với cái nhìn ao ước, "Tôi cũng có khả năng đặc biệt, nhưng tại sao tôi không thể đánh bại những con ma thú, phew, cảm giác hấp thu linh hồn lực như thế nào?"
" Cảm giác gì? A , Giống như không có tí cảm giác gì luôn? ”Trần Hiểu Gia nghĩ,“ Anh họ của mình nói khi mình đột phá thì cảm giác rất thoải mái, chỉ là hấp thụ linh hồn lực thôi, không có gì đâu. ”
“ Đáng tiếc, cái này ma thú cũng quá yếu, chả có bao nhiêu linh hồn lực. ”
Nàng lẩm bẩm, nhưng phát hiện trên tay vẫn còn hơi run nên vội vàng quay mặt đi.
Bé gái mập mạp nhìn thanh đoản kiếm của Trần Hiểu Gia trông rất đơn giản, nhưng rất tò mò, “Hiểu Gia, ngươi đang dùng vũ khí của chính mình sao? Làm sao lại sắc bén như vậy?”
“Đúng ha.”
Trần Hiểu Gia nghi hoặc.
Những học sinh khác, sử dụng vũ khí do võ quán cung cấp, không thể xé nát da và xương của ma thú một cách dễ dàng như vậy.
"Cái này là do anh họ đưa cho tôi. Anh ấy còn đưa cho tôi một số thứ khác, nói là có thể dùng trong lúc nguy hiểm, nhưng những thứ đó có vẻ hơi kỳ quái."
Nàng cũng không thèm để ý, đi theo đại sư phụ, cùng đội ngũ cao thủ như thế này. Thử hỏi làm sao mà có thể gặp nguy hiểm được.
Ầm Ầm.
Bỗng nhiên có 1 tiếng nổ từ xa truyền tới.
Kèm theo đó là từng đợt tiếng súng vang lên
Ngọn lửa bùng lên dữ dội.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất