Chương 223: Vẽ
Mấy chiếc xe buýt chậm rãi từ từ chạy ra khỏi làng nghỉ dưỡng, khiến những người sống sót sắp tham gia kiểm tra có chút ngạc nhiên.
Bài kiểm tra không phải ở trung tâm lao động cũng không phải ở nơi trú ẩn.
Thậm chí có người còn lo lắng về sự nguy hiểm trong tự nhiên, nhưng khi họ nghĩ rằng đây là đoàn xe của nơi ẩn nấp, họ đã thoải mái trở lại.
Những chiếc xe cũng không chạy quá xa, sau khi rời khỏi khu nghỉ dưỡng, xe chạy chầm vòng quanh dãy núi tầm 2 hay 3 cây số rồi dừng lại.
Dương Uy bước xuống xe cùng với những người khác.
Dù là nơi hoang dã, nhưng ở đây không thể nghe thấy tiếng gào rú đáng sợ của ma thú.
Nhìn xung quanh, có một số tòa nhà bê tông cốt thép được xây dựng ở đây, giống như một khu nhà máy, phía sau khu nhà máy cách nơi trú ẩn xa nhất. Một bức tường thành cao ngất nằm ngang qua đây, bao quanh nửa sau của khu nhà xưởng.
Nhìn thoáng qua, liền cảm thấy vô cùng an toàn
Xung quanh là những ngọn tháp đen sừng sững, nhìn ra xa có thể thấy pháo trên tường, cũng như các đội viên tuần tra xung quanh.
Được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Đây là cảm giác đầu tiên của họ tại nơi này
Ai cũng không khỏi kìm được mà nuốt nước bọt, đó dường như là cách duy nhất để xoa dịu tâm trạng lo lắng.
...
...
Trong khu vực nhà máy, Đường Vũ đứng bên cửa sổ cao tầng trong một tòa nhà, quan sát những người sống sót này dưới sự hướng dẫn của các nhân viên công tác, từng người đi vào.
"Có bao nhiêu người sống sót vượt qua 2 bài kiểm tra?"
“Có… một trăm chín mươi bảy người, trong đó 136 nam và 61 nữ.” Đứng bên cạnh, một thư ký cán bộ thành phố nhanh chóng trả lời.
Con số này,
Hơi ít 1 chút.
Đường Vũ đành bó tay, anh cũng không có lựa chọn nào khác, ai biểu nơi ẩn nấp người sống sót quá ít, trên thực tế tốc độ phát triển của nơi trú ẩn đã rất nhanh, từ lúc có hệ thống ở trong tay chưa được 1 tháng, liền từ 2 bàn tay trắng gầy dựng nên sự nghiệp, trình độ phát triển đến như vậy đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn.
Tốc độ như thể cũng đủ để gây bất ngờ với những nơi ẩn nấp xung quanh.
Anh vẫn còn chưa hài lòng với điều này.
Nhưng, dân cư trong lãnh thổ không chỉ đi ra ngoài một cách ngẫu nhiên, mà có thể bắt cóc từ các nơi trú ẩn khác. Nhiều cơ sở hạ tầng trong các khu tạm trú vẫn đang được xây dựng dở dang. Chỉ khi giai đoạn đầu của dự án hoàn thành thì mới có thể bước vào giai đoạn phát triển nhanh hơn ... A?
Anh nhìn về phía trước, không phải những người sống sót bên dưới, mà nhìn vào bản đồ lãnh thổ trong bảng điều khiển.
Cách vị trí của anh không xa, trong số gần hai trăm chấm xanh vàng, có hai ba chấm đỏ rất bắt mắt.
Đường Vũ liếc sang bên cạnh, nhìn về phía thư ký quản lí thành phố, hỏi: "Anh có tư liệu gì về những người đó không?"
Nhân viên ngây người ra 1 chút, "Vâng, vâng, ngài cần bây giờ sao? Tôi sẽ đi lấy nó ngay bây giờ?"
Ngay cả khi khí tức của Đường Vũ đã được thu liễm, giống như một người bình thường, người thư ký này chỉ nhìn thấy anh ta vài lần, tim vẫn đập nhanh hơn vì hồi hộp.
Chạy hớt ha hớt hả, người đàn ông này cầm đến 1 chồng tài liệu.
Soạt soạt
Đường Vũ lật từng trang tư liệu quan sát.
Mỗi người sống sót đến đây đều có đăng ký, tuy rằng không có nhiều thông tin, tên có thể không chính xác, ngày đăng ký cũng không sai.
Anh nhìn lướt qua và phát hiện ra rằng, phía trên có ghi người sống sót này đến nơi ẩn nấp từ 2 ngày trước ... Những người sống sót gần đây đến từng đợt, từng đợt, đều được đội tuần tra mang về. Đường Vũ không tin các thế lực khác không cài gián điệp vào nơi trú ẩn.
Những điệp viên bình thường không chỉ là những người bình thường, như vậy rất khó để đánh cắp những thông tin quan trọng.
Đường Vũ suy nghĩ một chút, trước đây lãnh địa dường như không có bất kỳ điểm đỏ nào, chẳng lẽ mấy cái kia vừa mới thay đổi?
Bởi vì một số loại xúi giục, suy nghĩ đã thay đổi, từ trung lập trở thành thù địch.
'Bởi vì thỏa thuận không tiết lộ, vì vậy họ cảm thấy rằng có thể tiếp cận những bí mật của nơi trú ẩn, muốn sử dụng những bí mật này để tìm kiếm lợi ích của riêng sao? '
'Nhưng ngay cả khi bán lợi ích nơi trú ẩn, thì phải có một người bán tương ứng chứ nhỉ ...'
Đường Vũ đoán rằng đó phải là những nhân viên được cử bởi một số lực lượng nhất định có liên hệ riêng với những người sống sót nhất định trong nơi trú ẩn khác.
Lúc đầu anh nghĩ đến quân đội, nhưng lập tức gạt ngay ý nghĩ này trong đầu.
Từ những lần tiếp xúc đến quân đội Lâm Đông, anh đã đánh giá qua.
Bên kia sẽ không thực hiện những hành động bí mật nhỏ nhặt này. Quan trọng hơn, Đường Vũ biết rõ ràng có 1 số người quân đội Lâm Đông, họ cải trang thành những nhà thám hiểm bình thường và sống trong nơi trú ẩn hiển thị màu vàng.
Rõ ràng đây là thế lực khác phái tới, chẳng hạn như các nhà lãnh đạo cấp cao khác ở Lâm Đông, hoặc những người khác.
Chỉ là lúc trước Đường Vũ không để ý cho lắm
Những kẻ xâm nhập lãnh thổ với mục đích xấu, được đánh dấu là những chấm đỏ, nhưng có một tiền đề rằng họ sẽ bị phát hiện ra khi anh kiểm tra bản đồ lãnh thổ.
Với tư cách là người hay bận rộn, anh cũng không có nhiều thời gian để kiểm tra bản đồ lãnh thổ, nói trắng ra là bây giờ anh đã mọc đủ lông đủ cánh, anh cũng không quan tâm đến việc thăm dò bí mật của các thế lực khác.
Dù sao thì cũng chả bao giờ tìm ra bí mật cốt lõi của lãnh thổ, còn nghi ngờ gì nữa thì ... lại đây đến đánh ta này!
'Bây giờ, gọi người xuống bắt những người đó? '
Đường Vũ suy nghĩ.
Tất nhiên, anh không cần lí do để bắt người. Chỉ là những người sống sót bình thường. E rằng họ cũng không biết mình đang tiếp xúc với thế lực nào, chẳng bằng chơi trò câu cá......
Dù sao
Anh cũng chả quan tâm các thế lực khác điều tra.
Nhưng, quan trọng là bàn tay duỗi ra cần phải chặt bỏ!
...
...
Trong xưởng.
Tất cả những người sống sót tham gia bài kiểm tra, đều ngồi trước chiếc bàn làm việc trông rất kì lạ, họ không biết bàn làm việc làm gì và thiết bị trên đó sẽ làm gì, giờ nó chỉ được dùng làm bàn ghế cho họ.
Trần Hải Bình liếc nhìn xung quanh, thấy những người này đang ngồi xuống, nói: "Bài kiểm tra cuối cùng, thời gian làm bài là 30 phút. Các bạn có thể thấy trước mặt các bạn có giấy và bút chì. Một việc cần làm trong lần thi này là cần phải vẽ nội dung tương ứng trên giấy theo cảm nhận của mỗi người sau khi “đề thi” xuất hiện ”.
Sau khi dừng lại, Trần Hải Bình tiếp tục, "Các câu hỏi của bài kiểm tra rất trừu tượng. Mỗi người sẽ có cảm nhận khác nhau, đừng lo lắng về kỹ năng hội họa. Lần này, nó không liên quan gì đến kỹ năng hội họa. Chỉ cần vẽ những gì trong lòng các bạn muốn trình bày nội dung tương ứng. "
"Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với các bạn, trong quá trình làm kiểm tra , không được phép giao tiếp và không được nhìn xung quanh. Người vi phạm sẽ bị loại ngay lập tức!"
Trần Hải Bình rời đi sau khi nói xong, chỉ để lại một số nhân viên công tác ở lại coi thi.
Những người sống sót như Dương Uy nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước.
Các câu hỏi kiểm tra sẽ xuất hiện ở đó.
Họ tò mò và khó hiểu không biết nội dung là gì.
Nhiều hơn nữa trong lòng cũng không chắc chắn
Họ không có tự tin, liệu họ có vẽ ra nội dung gì sau khi quan sát đề thi sao? Hay vẽ lại các câu hỏi lên giấy kiểm tra?
...
...
Xưởng, ở phía trên lầu.
Kevin đứng trước một thứ kim loại đặc biệt có kích thước bằng một chiếc bảng đen, trên tay cầm một cây bút chữ Rune dài chưa đầy hai mét.
Ông quơ quơ cây bút rune của mình, động tác của ông rất lưu loát.
Đây là đang vẽ ra một rune cực lớn đặc biệt. Bằng cách tăng nguyên lực vào và dẫn dắt đặc thù, lực lượng của rune không ngừng phát tán ra ngoài.
Chữ rune như vậy, những người lần đầu tiên nhìn thấy nó, nội dung tương ứng sẽ xuất hiện trong đầu họ trong vô thức..
Nhận thức về rune càng cao thì ảnh hưởng này càng rõ ràng.
Nhìn thấy chữ rune thành hình, một hình ảnh nào đó lập tức hiện lên trong đầu Đường Vũ, thậm chí anh có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng đang trào dâng trên chữ rune.
Sức mạnh của rune này độc nhất.
' Quả nhiên, ở bên trên kiến thức về rune, mình thiên phú có chút cao, haha! '
Ở đó, Kevin đã viết xong.
Đường Vũ rất ngưỡng mộ ông, ông xứng đáng là một bậc thầy chữ rune, nếu yêu cầu anh vẽ một chữ rune cực lớn như vậy, anh không thể làm được.
Mặt khác, Kevin trông rất thoải mái.
Có vẻ như anh vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Bỗng nhiên, Kevin loạng choạng, hai tay ôm lưng, mặt nhăn nhó, "Ôi, eo của tôi, đau quá ..."
Đường Vũ: "..."