Chương 261: 2 học viên hạch tâm
Dưới võ đài
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lưu Sơn
Tất nhiên, hắn biết rõ ràng hai người thức tỉnh bị Nhạc Nguyên Thần đánh bại không là gì cả, thậm chí còn không phải là người của võ quán Cực Hạn, chỉ có cô gái nhỏ vào võ đài lúc này mới đại biểu là người của võ quán Cực Hạn.
Nhưng chỉ cần Nhạc Nguyên Thần đánh bại cô gái nhỏ này, điều đó cũng có nghĩa là anh hoàn toàn giành chiến thắng trong ván đấu đầu tiên.
Lưu Sơn ở dưới quan sát
" Từ dáng đứng cho đến thần thái, võ quán Cực Hạn thực sự có năng lực. Thực lực của cô gái nhỏ này chắc chắn mạnh hơn nhiều so với hai người đi trước, nhưng vẻn vẹn chỉ mới luyện tập vài ngày, dù có tiến bộ 1 chút nhưng cũng chả mạnh lên được bao nhiêu? Vừa rồi, Nhạc Nguyên Thần thậm chí còn chưa thể hiện 1 nửa thực lực của mình. "
Hắn suy nghĩ và nhìn về phía Tạ Y, đồng thời nhìn thấy thanh niên trẻ khoảng hai mươi tuổi đang đứng phía sau Tạ Y.
Trong lòng hắn lại càng mừng thầm, " Xem ra, học viên nòng cốt do võ quán Cực Hạn bồi dưỡng chỉ có 2 người này mà thôi. Chưa kể thời gian huấn luyện cũng không đủ, cho dù bên kia có thắng thì họ vẫn có thể thắng 3 ván còn lại, võ quán Cực Hạn cũng chả cơ hội lật ngược thế cờ này ... Tất nhiên, mục tiêu của ta chính là thắng trọn 5 ván đấu, chỉ bằng cách này ta mới có thể thu hút thêm khách hàng đến với võ quán, đây mới là mục tiêu mà ta nhắm đến.
...
...
Đúng lúc này, ở nơi nào đó trên phòng khán đài ở tầng 2, Đường Vũ chống cằm, quan sát trận chiến ở phía dưới.
Một người bảo vệ chạy tới, trên tay xách một rổ đồ uống và đồ ăn nhẹ, “ Quán chủ, đồ ngài muốn tôi đã mang đến.”
“Ừm.” Đường Vũ xua tay.
Hộ vệ mang theo sự cung kính khi đối mặt với cao thủ hàng đầu, hơi khom người nhanh chóng xoay người rời đi.
Đường Vũ đưa tay sờ về phía nơi đặt giỏ hàng, sau đó ... chả thấy gì hết trơn.
Quay đầu lại, anh thấy Tiểu Lật bé tí hon đã xé bao bì gói snack, mở nắp nước uống, có thể nhìn thấy đồ ăn trong giỏ ngày càng vơi dần đi.
Ngay cả khi Tiểu Lật có nhét đồ ăn đầy miệng, 2 tay vẫn không ngừng đem đồ ăn nhét tiếp vào trong miệng.
Sắc mặt Đường Vũ đen thui.
Tham ăn như thế, vậy mà cũng không mập lên chút nào, thậm chí không cao thêm ... Bà mẹ nó, đây chẳng phải là người có năng lực ăn hàng hay sao? !
Trong phòng riêng.
Ngoài anh và Tiểu Lật, còn có sự góp mặt của cô em họ Trần Hiểu Gia, đang cố gắng tranh giành thức ăn của Tiểu Lật với sự chuyên chú 200%.
Thật tiếc, khi nàng cũng không phải là 1 người có năng lực ăn hàng, ở phượng diện này nàng bị đối thủ bỏ xa.
"Xem ... Vâng, món ăn ẩm ướt, đừng đùa nữa, chút nữa để tôi ra võ đài trận tiếp theo."
Học viên cốt lõi trong võ quán Cực Hạn xác thực không nhiều, y chang những gì mà Lưu Sơn nghĩ, chỉ mới có 2 em thôi.
Lúc mới mở cửa võ quán kinh doanh,, có rất nhiều người thực lực không yếu như Cuồng Sư Phong Vũ, nguyện ý trở thành học viên cốt lõi, nhưng Đường Vũ đều bỏ qua hết bọn họ, so với thực lực và tư chất, anh càng coi trọng nhất đó là phẩm chất.
Tư chất chả có gì quan trọng? Cắn thuốc là giải quyết vấn đề nhanh, gọn, lẹ.
Những người như Cuồng Sư Phong Vũ có kế hoạch của riêng họ, nhóm lính đánh thuê của riêng họ, từng người một giống như những cái bánh rán cũ, ngay cả khi họ trở thành học viên cốt lõi của võ quán, họ sẽ suy nghĩ nhiều về bản thân mình, ngay cả khi dạy cho họ 1 ít bí mật, cũng có thể bị tiết lộ ra bên ngoài.
Cho dù có bị rò rỉ ra ngoài, Đường Vũ cũng có biện pháp xử lí, những chả thoải mái cho lắm.
Hai tên học viên hạch tâm, tiểu cô nương Hạ Uyển Như vừa mới thức tỉnh không có bao lâu, mẹ của cô đã gặp nạn, cha và cô sống nương tựa vào nhau. Ở bên trong nơi ẩn núp, nguyên bản sống ở tầng chót của xã hội, có lần ở trong khu nghèo cô bị tên côn đồ ăn hiếp, cô lúc đó rất tức giận nên đã thức tỉnh.
Khi thức tỉnh, họ thường ở trạng thái không có ổn định.
Mấy tên xã hội đen bị Hạ Uyển Như đánh cho trọng thương, cô gái nhỏ đang sợ hãi và hoang mang, liền gặp được Tinh Linh thường ngày đi lạc đường. Từ đó về sau không có trở về..... A, nhầm, từ nay về sau tiền đồ sáng rạng.
Một học viên hạch tâm khác, Quý Minh, đã thức tỉnh nhiều ngày.
Quý Minh cũng là người sống sót tần dưới cùng ở nơi trú ẩn, mỗi ngày đều phải dựa vào lương thực cứu trợ cùng đi nhặt nhạnh 1 ít rác vụn mới miễn cưỡng sống qua ngày.
Sau khi thức tỉnh, chất lượng cuộc sống của anh đã được cải thiện, nhưng người thức tỉnh phải muốn sống sót. Muốn có 1 cuộc sống tốt hơn cũng chẳng dễ dàng gì.
Giai đoạn này, trong vùng hoang dã gần nơi ẩn nấp, có rất ít ma thú được tìm thấy, ở một số thị trấn và quận, bị nhóm người thức tỉnh thu hoạch, không tìm thấy bất cứ chiến lợi phẩm nào có giá trị.
Tham gia một đội là điều cần thiết nếu muốn đi đến các khu vực xa hơn và thậm chí hoàn thành các nhiệm vụ của liên minh lính đánh thuê.
Nhưng, hầu hết các đội lính đánh thuê đều đã có thành viên cố định, hiếm khi tuyển thêm thành viên, mà những người tân binh như anh họ vô cùng chướng mắt, mới thức tỉnh gần đây, cũng không có kĩ năng chiến đấu đặc biệt nào.
Quý Minh cũng đã tham gia một số đội lính đánh thuê tạm thời, mỗi ngày, liên đoàn lính đánh thuê hét lớn, có rất nhiều người thức tỉnh muốn thành lập đội tạm thời.
Đa số đều là những người thức tỉnh như anh, thể lực yếu và không có đội hình cố định.
Đội ngũ như thế, đầu tiên không có thực lực, thứ 2 hợp tác yếu, trong liên minh lính đánh thuê phải nhận một vài nhiệm vụ không quá khó, nhưng không ai trong số họ có thể hoàn thành được. Mỗi khi bất đồng hoặc phân chia chiến lợi phẩm không đồng đều, mỗi khi tìm được một món đồ có giá trị nhỏ, cả đội sẽ cãi nhau ầm ĩ. Có đôi khi gặp phải 1 con ma thú, thực lực không mạnh càng tranh giành nhau ra tay, chỉ vì phần linh hồn lực bé nhỏ kia.
Mỗi lần thu hoạch của Quý Minh ở dã ngoại đều cực kỳ thấp, dù ra ngoài mấy lần vẫn chưa có thể mua được vũ khí thuận tay cầm. Lần cuối cùng gặp đội nào đó tuyển người, anh cũng rất may mắn được chọn. Nhưng đội đó không phải tuyển người mà là pháo hôi.
Hai người pháo hôi khác tham gia cùng đội với anh, buộc phải khám phá khu vực nguy hiểm và thu hút ma thú. Trong vòng hai ngày làm việc, hai người kia lần lượt bị chết, chỉ có anh trong 1 lần dụ dỗ ma thú cố gắng dẫn thêm vài con nữa. Lúc đó, anh thật may mắn, trong lúc hỗn loạn, nhanh chóng chạy trốn thành công. Về sau anh cũng không dám gia nhập các đội lính đánh thuê khác.
Là một lính đánh thuê đơn độc, anh cố gắng vùng vẫy ở nơi hoang dã, nhưng thực lực của anh tăng lên rất chậm. Chỉ có lần kia may mắn được vị sư phụ trong võ quán Cực Hạn nhìn trúng. Làm cho Quý Minh vô cùng vui sướng đồng thời cũng làm cho anh tập luyện chăm chỉ hơn nữa.
Ánh mắt anh nhìn 1 đám học viên võ quán Nhất Kích đang đứng sau võ đài.
Bây giờ, đã đến lúc chứng tỏ bản thân.
...
...
Hầu hết các trận chiến giữa người thức tỉnh vẫn là anh 1 quyền, tôi 1 cước.
Nhưng giờ phút này, trên võ đài, trận đấu giữa Hạ Uyển Như cùng Nhạc Nguyên Thân, trao đổi chiêu thức qua lại, gặp chiêu phá chiêu, động tác vô cùng nhanh chóng, làm cho người nhìn vô cùng hoa cả mắt.
“Cho dù tôi là người thức tỉnh cấp 2, đối mặt với bất kỳ ai trong số họ, cũng không có gì đảm bảo chiến thắng.” 1 người thức tỉnh thở dài.
Thực lực học viên hạch tâm võ quán, khiến không ít người, ánh mắt trở nên cháy bỏng.
Một số người thức tỉnh đi ngang qua vây xem, quyết tâm đến võ quán để học thêm, nhưng trong lúc này, nhiều người thức tỉnh đi ngang qua vẫn còn đang vướng mắc trong lòng, không biết nên chọn võ quán Nhất Kích hay võ quán Cực Hạn?
Sự lưỡng lự của họ chưa kéo dài được 3 giây.
Trên võ đài, hai người vốn vẫn còn ngang tài ngang sức, bỗng nhiên, Hạ Uyên Như đánh ra 1 quyền, trực tiếp đem Nhạc Nguyên Thần 2 tay chống đỡ, đánh đến biến dạng, lợi dụng kẽ hở này, chính là một cú đá ngang đem tên học viên trẻ tuổi của võ quán Nhất Kích đá bay lên không trung và nặng nề ngã xuống đất trong tư thế hạ cánh xoắn ốc ba trăm sáu mươi độ.
Sự thay đổi diễn ra nhanh đến mức ngay cả Lưu Sơn cũng không kịp phản ứng, anh không thể hiểu tại sao cô gái nhỏ bên võ quán Cực Hạn lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến như vậy.
Hạ Uyển Như, người đã thắng trận đầu tiên, đã không bước xuống khỏi võ đài, thay vào đó, cô nhìn qua các học viên của võ quán Nhất Kích, mở miệng nói: “Võ quán Nhất Kích các anh, ai sẽ là người tiếp theo lên võ đài?”
Cảnh này giống như vừa rồi, các học viên võ quán Nhất Kích đứng ở trên võ đài ra oai, nhưng đôi bên đã hoàn toàn thay đổi ngay lúc này.