Chương 263: Ván này để ta ra sân
Phòng riêng trên tầng 2
Trần Hiểu Gia che miệng lại, chỉ có Tiểu Lật vẫn tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
Đường Vũ khẽ thở dài, " Đây là cái giá phải trả cho sự trưởng thành."
Trận chiến này có thể thắng, tương đối mạo hiểm
Không cần biết về tố chất thân thể, kĩ năng chiến đấu hay kinh nghiệm phong phú, Hạ Uyển Như đều kém hơn học viên của đối thủ một chút.
" Nếu đối thủ không sử dụng kĩ xảo chiến đấu và vững vàng chiến đấu, tỉ lệ chiến thắng sẽ cao hơn. '
Kĩ năng võ thuật và kĩ năng chiến đấu rất giống nhau, về cơ bản chúng cùng 1 loại.
Chúng đều là những kĩ thuật vượt qua các chiêu thức.
Đường Vũ không nghi ngờ, sư phụ bên võ quán Nhất Kích lại biết võ thuật ... Đây từ thời xa xưa đã truyền lại, nhưng sau tận thế, sau khi con người thức tỉnh, sức mạnh của những môn võ thuật này mới có thê chân chính phát huy những môn võ thuật này.
Trước khi chưa xảy ra tận thế, nó cũng chỉ là chiêu thức tương đối sắc bén thôi.
Anh ngạc nhiên với các học viên võ quán đối thủ, vậy mà cũng học được võ thuật.
" Thật không may, võ thuật nắm giữ cũng không có thành thạo, mà Tiểu Hạ nắm giữ kĩ năng chiến đấu so với đối phương nhiều hơn. '
Học hỏi từ những bước đi ma quái của Hôi Nhận ... Mặc dù Hôi Nhận chưa đến Lạc Hà, nhưng những người theo dõi cũng không có bảo thủ, bọn họ trao đổi và hỗ trợ học tập lẫn nhau. Mỗi người hiện giờ thành thạo ít nhất năm hoặc sáu kỹ năng chiến đấu hoặc câu thần chú pháp thuật.
Kỹ năng Bước đi ma quái, đã giúp cho cô gái nhỏ thoát khỏi một đòn chí mạng.
Lúc đó, cơ thể nàng đã mệt lã người rồi, ngay cả chút sức lực còn lại cũng không đủ, nếu chỉ tung cú đấm thông thường thì có lẽ cô không thể nào đánh bại tên học viên võ quán Nhất Kích dẫn đến người thua trận khả năng cao sẽ là cô.
Vì vậy, cô đã cố gắng dồn hết sức lực của mình vào 1 đòn duy nhất, sử dụng võ kĩ Trọng Kích.
Hiệu quả tốt hơn mong đợi, những ai chưa đạt đến Thức tỉnh cấp 6, giai đoạn định hình lại thân thể và thế là cơ thể vẫn còn yếu ớt của học viên võ quán Nhất Kích đã bị cú đấm này đánh cho bể đầu.
" Cô gái nhỏ quyết đoán đến không ngờ. "
Nếu không nắm bắt đúng thời điểm, nàng có thể sẽ chết vào lúc đó.
Mặc dù Đường Vũ sẽ không nói ra, nhưng vài giây trước, anh cũng khá lo lắng, anh còn sẵn sàng để Tạ Y ra sân để cứu nàng bất cứ lúc nào.
Còn về việc vi phạm các qui tắc, nhìn anh có giống quan tâm lắm không?
Đường Vũ tin tưởng bất kì ai có ý kiến, đều có thể đạt được sự đồng thuận với đối phương.
...
Năm hiệp đã xong hiệp thứ hai.
Phát triển như vậy, Lưu Sơn tuyệt đối không ngờ, ban đầu hắn đồng ý khiêu chiến với võ quán Cực Hạn trong lòng đã vui sướng như điên, thậm chí còn không có tận dụng một ít cao thủ chuẩn bị ở phía sau.
Nhưng, thực lực mạnh mẽ của võ quán Cực Hạn đã nằm ngoài dự đoán của anh.
Trong khu huấn luyện cao cấp, hắn cũng phái một ít thủ hạ đi điều tra, hắn biết cho dù luyện tập như thế nào cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy ...
Thi thể trên võ đài, được vài vệ sĩ đi cùng họ, khiêng đi xuống, Lưu Sơn bước lại gần xem xét, quả nhiên tên học viên không còn thở nữa.
Sắc mặt của hắn âm trầm, bên cạnh hắn 1 số tên đệ tử cũng thay đổi sắc mặt.
Ngược lại, không có ai sợ hãi, những học viên như bọn họ cấp bậc tương đối cao, bao gồm nhiều người thức tỉnh trong đại sảnh ở tầng một, đều đã gặp qua máu và xác chết, chỉ những người đã ở trong nơi trú ẩn từ đầu, khi tận thế bắt đầu xảy ra. Mới có thể cảm thấy thế giới này vẫn an toàn và có trật tự như trước.
Tuy nhiên, Mạnh được yếu thua từ lâu đã khắc sâu vào trái tim của hầu hết những người thức tỉnh.
Bất quá lúc này đây mọi người đều biết nơi ẩn núp đều qui định rõ ràng, tỉ thí đấu võ cũng được, nhưng không thể gây ra chết người, thế nhưng ... thật sự chuyện xảy ra, ai là người sẽ đi báo cáo đây?
Võ quán Nhất Kích sẽ không.
Ngay cả khi muốn chèn ép võ quán Cực Hạn, chân chính võ giả sẽ không sợ chết, dùng cái cớ này để gây rắc rối sẽ chỉ khiến họ thêm hèn nhát và bất tài mà thôi.
Những người sống sót khác vây xem cũng sẽ không.
Họ đều biết rằng những người đã chết không hơn gì những chuyện tầm thường đối với một quái vật khổng lồ như võ quán Cực Hạn, họ có thể báo cho Sở Công an, nhưng hầu hết mọi người đều không có lá gan này.
Hạ Uyên Như được người dìu xuống khỏi võ đài.
Võ đài trong thời gian ngắn đã được dọn sạch sẽ, sau khi một số vết máu được tẩy sạch, nghênh đón trận thứ 3 của cuộc tỉ thí.
Võ quán Nhất kích học viên thức tỉnh cấp 3 đã nhảy lên võ đài, cầm một thanh kiếm kim loại không có lưỡi, võ quán Cực Hạn lên sân chính là Quý Minh, thức tỉnh cấp 2.
Nhưng lần này, không còn ai dám coi thường nữa.
Đến lúc này, mùi thuốc súng ở hai bên càng nồng nặc.
Trận chiến vừa mới bắt đầu, học viên Nhất Kích lao lên, gươm tấn công vào chỗ hiểm, thanh kiếm chưa mở lưỡi, lực lượng mà đầy đủ cũng có thể gây ra chết người.
Cũng giống như trận trước, giữa hai người không có nhiều sự chênh lệch, Quý Minh tố chất thân thể hơi thua kém đối phương, nhưng Quý Minh đã trải qua sự tàn nhẫn trong cuộc sống nơi hoang dã, cho nên anh cũng vô cùng tàn nhẫn.
Vài phút sau, anh đã đánh chết đối thủ với cái giá phải trả là bị thương ở cánh tay.
Cuộc cạnh tranh này càng ngày trở nên tàn khốc, người thức tỉnh vây xem cũng chỉ dám thấp giọng nói chuyện với nhau.
Mặc dù không có biểu hiện gì trên khuôn mặt của những người bảo vệ ở võ quán Cực Hạn cùng 1 số học viên thân thiết, nhưng nhìn kỹ hơn thì thấy khóe miệng của những người này hơi nhếch lên, trong lòng bọn họ vô cùng vui sướng.
Tạ Y nhìn kết quả, cười thật tươi.
5 trận thắng 3. Bình thường mà nói, lần tỉ đấu như vậy đã kết thúc.
Nhưng, loại cạnh tranh này đã không phải là bình thường ngay từ đầu.
Sắc mặt Lưu Sơn âm trầm, từ trong miệng lạnh lùng phun ra mấy chữ, " Ván thứ tư, tiếp tục!"
Cho dù lần này tới phá quán, không còn nghi ngờ gì nữa bọn họ đã thất bại, nhưng Lưu Sơn cũng không muốn thua quá triệt để, võ quán Cực Hạn đã không còn học viên hạch tâm. Hai ván đấu cuối cùng ít nhất cũng có thể cứu được một chút thể diện!
Đệ tử cấp 4 bước lên võ đài, tên này có vóc dáng cường tráng, sát khí trên người, không chỉ là đệ tử nòng cốt của võ quán, hắn còn giẫm đạp biết bao nhiêu xác chết đi ra.
Võ quán Cực Hạn bên này, trong lúc nhất thời cũng không có ai lên võ đài
Nhiều người biết rằng có lẽ võ quán Cực Hạn chỉ sợ có 2 học viên hạch tâm thôi, còn những học viên bình thường khác, ban đầu có người còn muốn chiến đấu với học viên Nhất Kích, nhưng bây giờ ... Họ đã nhận ra sự khác biệt giữa học viên bình thường và học viên hạch tâm, mặt khác lúc này mà lên võ đài, một khi bị đánh bại, xác xuất để lại cái mạng già ở trên sân.
Học viên bình thường, nói thẳng ra, họ chỉ là khách hàng, họ không thực sự thuộc về võ quán, họ không có nghĩa vụ phải làm bất cứ điều gì cho võ quán.
Chỉ những người học viên hạch tâm và những học viên đã kí hợp đồng với võ quán mới có thể chân chính thuộc về " người nhà " của võ quán.
" Tiêu rồi."
Có người lắc đầu, trận đấu tuyệt vời đã kết thúc, họ cũng sẵn sàng ra về.
Dưới con mắt của những người xem này, hai trận cuối cùng của võ quán Cực Hạn, e rằng họ chưa sẵn sàng để ứng chiến và trực tiếp đầu hàng. Bọn họ biết lý do, sẽ không ai coi thường mấy trận trước mà các học viên võ quán Cực Hạn đã thể hiện.
Không còn nghi ngờ gì nữa về khả năng giảng dậy của võ quán.
Chỉ là họ có phần tiếc nuối.
Trận chiến giữa những người thức tỉnh cao cấp sẽ hấp dẫn hơn nhiều so với những người mới bắt đầu, nếu thời gian đá quán lần này dời lại về sau thì có lẽ sẽ được chứng kiến thêm hai trận chiến hấp dẫn nữa.
Chà, cũng có thể võ quán Nhất Kích đơn phương sẽ bị ngược đãi nha, không ít người nghĩ tới điều này trong lòng.
Một số người chuẩn bị rời đi, một số đang định thử các phương tiện tập luyện của võ quán Cực Hạn thì lúc này, từ một vị trí nào đó trên tầng hai có tiếng hét vang lên, " Ta, còn có ta, ta mới là đại sư tỷ ván này để ta tới! "