Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 169

Chương 169
Tô Kỳ lắc đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không biết, bởi vì có lẽ bọn họ thậm chí không biết em. ͏ ͏ ͏
Thấy Giang Tả khó hiểu, Tô Kỳ giải thích thêm: ͏ ͏ ͏
-͏ Anh cũng biết từ lúc còn bé xíu em đã ra ngoài đi học, sau khi quen anh thì không trở về nữa. ͏ ͏ ͏
-͏ Bình thường đi về đều vì tế tự, mà tế tự thì cơ hồ không gặp đệ tử bình thường. ͏ ͏ ͏
-͏ Trong quá trình tế tự, bọn họ cũng không gặp được em, cho nên rất nhiều người chỉ biết có một Thánh nữ dự khuyết nhưng không biết là ai. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khoa trương thế? ͏ ͏ ͏
Có phải hơi bị giả không? ͏ ͏ ͏
Nhưng hai người không biết rằng, sự tồn tại của Tô Kỳ luôn bị làm mờ nhạt, là sư phụ của cô cố ý làm như vậy. ͏ ͏ ͏
Vì không cho Tô Kỳ làm Thánh nữ, thậm chí thoát khỏi vị trí Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mang theo Giang Tả đi hướng tế đàn, nhưng đến giữa đường thì gặp Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Tiểu oán phụ, em điên rồi sao? Em định dẫn chồng của em đến tế đàn đúng không? Em không sợ bị đánh chết? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Em đâu có đưa anh ấy vào trong. À, mau trả Hồng Thự đây. ͏ ͏ ͏
Cơ mặt Tĩnh Nguyệt co giật, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ở chỗ sư phụ, hai đứa đi đòi sư phụ ấy, tóm lại không liên quan tới chị. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trốn tránh trách nhiệm? ͏ ͏ ͏
Hồng Thự bị hành hạ tàn phế rồi? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng nghĩ như vậy, tiếp theo hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Sư phụ ở đâu? Mấy người đã làm gì Hồng Thự? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói ngay: ͏ ͏ ͏
-͏ Ôi, sắp trễ giờ rồi, chị đi đây! À, sư phụ ở hồ Thánh Thú, đang câu thánh thú. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc, Thánh Địa trừ câu cá ra còn cho câu thánh thú? ͏ ͏ ͏
Sao trước kia hắn chưa từng nghe nói? ͏ ͏ ͏
Thánh Địa dữ dội vậy sao? ͏ ͏ ͏
Trước kia hắn cảm giác trận pháp trong tối của Thánh Địa đặc biệt mạnh, không nghe nói cái khác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Tĩnh Nguyệt rời đi, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Xem bộ dạng chột dạ của sư tỷ là biết ngay không làm chuyện tốt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không lên tiếng, nhưng gợi lên chút hứng thú với việc câu thánh thú trong hồ Thánh Thú. ͏ ͏ ͏
Nếu có thể, hắn không ngại câu hai con lên, một con làm sốt mala, một con rắc thì là Ai Cập. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ kéo Giang Tả đến hồ Thánh Thú. ͏ ͏ ͏
-͏ Em không có nhiều thời gian, đến lúc đó sẽ kêu sư phụ đưa anh đi trấn trên. ͏ ͏ ͏
-͏ Ừm, thật ra anh tự về cũng được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không có thói quen để người lớn trong nhà dẫn đường. ͏ ͏ ͏
Hắn không thích nói chuyện, dì nhỏ thì nói nhiều, nghe khó chịu. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, Giang Tả đi tới bờ hồ Thánh Thú, tiếp theo hắn rốt cuộc trông thấy cái gọi là câu thánh thú. ͏ ͏ ͏
Thật sự là kiểu câu sáng tạo. ͏ ͏ ͏
Dùng sỉ nhục của thánh thú để câu thánh thú, rất có sáng ý, ít nhất trước kia hắn chưa từng nghĩ tới. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự hiện tại sắp trọc lông, tuy rằng trên người không có vết thương rõ ràng nhưng hơi thở cực kỳ yếu. ͏ ͏ ͏
Gương mặt tiều tụy khiến người nhìn cảm giác tội lỗi. ͏ ͏ ͏
Một con vịt, không nên gánh trải nghiệm nặng nề như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả và Tô Kỳ không có cảm xúc đặc biệt gì. ͏ ͏ ͏
Hai người không có cảm xúc đặc biệt, nhưng Hồng Thự thì siêu hưng phấn, cuối cùng nó nhận ra. ͏ ͏ ͏
Hai vị chủ nhân nhà nó quả thực là thiên sứ, là người tốt lương thiện đến hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏
Trước kia nó đã sai, ra đường đời rồi mới khắc sâu nhận thức cái tốt của chủ nhân nhà mình. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự hiện tại là ra khỏi nhà rồi mới biết nhà mình tốt. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự cố gắng kêu: ͏ ͏ ͏
-͏ Cạc, cạc, cạc! ͏ ͏ ͏
Tiếng kêu tội nghiệp, thê thảm biết bao. ͏ ͏ ͏
Quả thực tuyệt vọng đến tột cùng. ͏ ͏ ͏
Nó muốn về nhà, không ăn quả lê cũng được, nó chỉ muốn về nhà. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nghe tiếng kêu thì hơi bất nhẫn, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Đón ngươi về ngay đây, ráng nhịn đi. ͏ ͏ ͏
Nghe lời Tô Kỳ nói, Hồng Thự không ngừng ứa giọt nước mắt, rốt cuộc sắp kết thúc sinh hoạt địa ngục rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả và Tô Kỳ đi lên sườn núi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không chút khách khí nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Sư phụ, trả Hồng Thự lại cho tụi con. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn Tô Kỳ, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Con sắp trễ giờ, nếu trễ giờ thì tối nay đừng về. Chuyện của Hồng Thự để vi sư thương lượng với Giang Tả, con mau đi đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không chịu, nhưng không thể nói cái gì, chỉ có thể giậm chân rời đi. ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất