Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 170

Chương 170
Tô Kỳ rời đi, chỉ còn mình Giang Tả ở lại với Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch vững vàng cầm cần câu, vô cùng chuyên chú, cho dù lúc nói chuyện với Tô Kỳ thì bà cũng không quay đầu lại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đứng ngay tại chỗ, nhìn người dì nhỏ này câu thánh thú. ͏ ͏ ͏
Nơi này hơi lạnh, nhưng Giang Tả không nói gì, miễn không đông chết hắn là được. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả trông thấy nước hồ dập dờn, theo bản năng bật thốt: ͏ ͏ ͏
-͏ Nó sắp nhảy ra! ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch ngẩn ra, ngay sau đó Huyền Vũ quả nhiên nhảy ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch vung cần câu, Huyền Vũ tự nhiên vồ hụt. ͏ ͏ ͏
Chờ Huyền Vũ rơi xuống, Nguyệt Tịch bất mãn nhìn về hướng Giang Tả: ͏ ͏ ͏
-͏ Xem cờ không nói mới là quân tử thật, con làm như vậy khiến dì nhỏ... ủa, con mặc áo ngắn tay? Không thấy lạnh à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thì ra người này không biết hắn lạnh. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch chỉ vào chính mình, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Trông thấy dì nhỏ không? Lạnh là phải mặc nhiều lớp áo, sống với Tô Kỳ không thể quá thành thật. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chán ghét bị nói là thành thật. ͏ ͏ ͏
Nhưng dì nhỏ đặc biệt quan tâm người khác vậy mà không nghĩ đến chuyện tìm quần áo cho Giang Tả mặc. ͏ ͏ ͏
Bà nhìn mặt hồ, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Mới rồi làm sao con nhìn ra được Lão Ngũ sắp nhảy ra? À, Lão Ngũ là con rùa đen kia. ͏ ͏ ͏
Giọng của Lão Ngũ vang lên trong đầu của Giang Tả và dì nhỏ: ͏ ͏ ͏
-͏ Là Huyền Vũ, Huyền Vũ, ngươi mới là rùa đen! ͏ ͏ ͏
Rùa đen cái? ͏ ͏ ͏
Giang Tả khá ngạc nhiên, không ngờ thánh thú Huyền Vũ là cô rùa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn ra được thánh thú ở đáy hồ có quan hệ không giống bình thường với dì nhỏ nhỏ. ͏ ͏ ͏
Nếu không thì với năng lực của thánh thú, làm gì chịu ngoan ngoãn nhảy lên bắt Hồng Thự, đã sớm nổi khùng nhấn chìm nơi này. ͏ ͏ ͏
‘Hèn gì nói là câu thánh thú, thật thú vị.’ Giang Tả thầm nghĩ. ͏ ͏ ͏
Hắn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Mới rồi nước hồ gợn sóng. ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy à? Giỏi lắm, con không khiến dì nhỏ thất vọng. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch cảm thấy chính mình nói như vậy có vẻ cao thâm khó dò. ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, bà căn bản không chú ý mặt hồ có dao động hay không, câu Lão Ngũ đương nhiên vì kích thích, nghiêm túc như vậy làm chi. ͏ ͏ ͏
Lão Ngũ cũng lộ vẻ mặt buồn bực nằm sấp ở trong hồ, mới rồi nó làm nước dao động? ͏ ͏ ͏
Có sai sót? ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, có loài người ở thì không có việc tốt, Lão Thất trở về với loài người không lâu sau trở nên xấu xa. ͏ ͏ ͏
Sau đó dì nhỏ vui vẻ câu Huyền Vũ, Giang Tả trừ lần đầu tiên ra không mở miệng nữa. ͏ ͏ ͏
Đạp phân chó một lần thì không sao, nhưng đạp nhiều lần thì hơi kỳ. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa hắn không muốn Huyền Vũ chú ý tới hắn, may mà hình như Huyền Vũ vì chơi với dì nhỏ nên tự phong bản thân lại. ͏ ͏ ͏
Nếu không thì Hồng Thự đã chết từ lâu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đứng ở đó thật lâu, dù tinh thần của hắn cứng cỏi cũng thấy hơi khó chịu, bởi vì hắn đang từ từ mất đi tri giác, điều này khiến hắn thực không thích. ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ chơi đã ghiền rồi hiếm hoi ngoái đầu nhìn lại, sau đó ngây người hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Sao con còn ở đây? ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Tô Kỳ nói đón Hồng Thự về. ͏ ͏ ͏
-͏ Chờ hai ngày được không? Con sắp bị tổn thương do giá rét rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói chuyện, hắn không cho rằng lúc này cần nói cái gì, đứng đợi thì tốt rồi. ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ nhìn Giang Tả vài lần, rồi hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Không lẽ con nhờ vào cái tính này thành công theo đuổi Tô Kỳ? Có khờ cũng đừng khoa trương vậy chứ, con bé nói gì con đều nghe theo? Làm một người đàn ông, con nên có chủ kiến của riêng mình. ͏ ͏ ͏
-͏ Tô Kỳ yêu con như vậy, con hoàn toàn có thể dạy dỗ con bé thành vợ hiền mẫu mực. ͏ ͏ ͏
-͏ Đừng như bây giờ, một con nhóc quậy. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả chỉ nói ba chữ: ͏ ͏ ͏
-͏ Con thích cô ấy như vậy. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch có chút bất đắc dĩ, sau đó vươn tay búng nhẹ giữa trán Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Nháy mắt, Giang Tả cảm giác lạnh lẽo trên người và buff bị đông lạnh tổn thương biến mất, hơn nữa bên người còn mang theo hơi ấm nhè nhẹ, bảo đảm hắn sẽ không bị rét cóng nữa. ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch buông tiếng thở dài: ͏ ͏ ͏
-͏ Lúc nhỏ Tô Kỳ ngoan lắm, Tô Kỳ khi đó rất đáng yêu, rất cưng. Dì nhỏ cho rằng khi lớn lên, con bé sẽ trở thành áo bông nhỏ tri kỷ, cho rằng con bé sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh dì nhỏ, hiếu thảo với dì nhỏ. ͏ ͏ ͏
-͏ Dì nhỏ vững tin đứa trẻ mà dì nhỏ nuôi dạy chắc chắn sẽ là như vậy. ͏ ͏ ͏
-͏ Nhưng mười năm này, mười năm mấu chốt nhất trong giai đoạn trưởng thành của con bé thì ở bên cạnh con. ͏ ͏ ͏
-͏ Cho nên, con bé trở thành cô nhóc quậy như bây giờ là lỗi tại con. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói chuyện, mười năm này đúng là Tô Kỳ đều ở bên cạnh hắn, nhưng dưỡng thành tính tình như thế nào thì không dính dáng gì tới hắn. ͏ ͏ ͏
Được rồi, cho dù có thì Giang Tả không cho rằng đây là điều dì nhỏ muốn nói tới. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, dì nhỏ chuyển sang chuyện khác: ͏ ͏ ͏
-͏ Tô Kỳ bây giờ bị con dạy hư, có phải con nên bồi thường người già cô đơn này không? Hồng Thự cũng rất cưng, rất đáng yêu, dì nhỏ thấy bóng dáng Tô Kỳ hồi nhỏ từ người nó. ͏ ͏ ͏
-͏ Cho nó ở bên cạnh dì nhỏ mười năm, mười năm sau, Tô Kỳ và Hồng Thự đều thuộc về con. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất