Chương 209
Bây giờ cô rất muốn hộc máu, cô đang định khéo léo nói cho Sơ Thanh rằng Phá Hiểu dữ nhiều lành ít, nhưng mà đối phương trực tiếp nhảy ra trả lời. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiện giờ mình đầy vết thương, đây là lần bị thương nặng nhất từ khi hắn sống lại trở về. ͏ ͏ ͏
Vốn cánh tay của hắn bị thương, giờ thì vết thương chồng vết thương. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa gần như toàn thân của hắn đều có vết thương, nhưng vết thương đều là việc nhỏ, quan trọng là nội tạng xảy ra vấn đề. ͏ ͏ ͏
Để đi ra, hắn phải trả giá đắt. ͏ ͏ ͏
Phòng ngự của Tiên Linh Động Phủ không phải ăn chay, tuy rằng sự tồn tại của ánh sáng vàng giảm bớt vài phần phòng ngự tổn thương hắn. ͏ ͏ ͏
Nhưng suýt khiến hắn không thể đi ra, điều này khiến hắn vô cùng tức giận, cho dù chỉ còn lại một hơi thở thì hắn quyết bò ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Mặc kệ nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần có cơ hội thì hắn đều phải thử. ͏ ͏ ͏
Hắn cầm di động đi ra là vì có chuyện cần tìm Lục Nguyệt Tuyết. ͏ ͏ ͏
Hắn mới đi ra từ Tiên Linh Động Phủ, rơi xuống mặt tuyết ở góc nào đó, trước mắt hắn chưa thể xác định vị trí của mình ở đâu. ͏ ͏ ͏
Hắn trốn trong hang núi, nếu không có Hỏa Nguyên tố tiểu đệ thì hắn sẽ phải cố gắng chịu đựng đất tuyết lạnh lẽo. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn trông thấy Giang Tả ló mặt ra thì cảm giác có chút đáng tiếc, cô cảm thấy nên đợi cô làm xong mộ chôn quần áo rồi đại lão hãy trở lại, như vậy mới vui vẻ cả làng. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách hỏi: ͏ ͏ ͏
“Phá Hiểu đạo hữu, cậu không sao chứ? Hiện tại ở đâu?“ ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“@Lục Nguyệt Tuyết, cô có Cửu Chuyển Hồi Tràng Đan không?” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
“Tôi đã ăn... món này.” ͏ ͏ ͏
Cửu Chuyển Hồi Tràng Đan hoàn toàn khác với Cửu Chuyển Hồi Tràng mà Mặc Ngôn biết. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết nhanh chóng trả lời: ͏ ͏ ͏
“Tôi vừa mới liên hệ sư môn, bọn họ lập tức đến ngay, vừa lúc có một viên Cửu Chuyển Hồi Tràng Đan, đổi một viên Bát phẩm.” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“Có thể đến trước khi trời sáng không? Tôi còn cần một ít thuốc.” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“Có thể, nhưng linh dược không đầy đủ, chưa chắc sẽ có, nhưng bọn họ có buôn bán qua lại với Thánh Địa, lấy thuốc hẳn là mau hơn nhiều.’ ͏ ͏ ͏
Như vậy là quá đủ với Giang Tả, sau đó hắn gửi danh sách cho Lục Nguyệt Tuyết, nói tiếp: ͏ ͏ ͏
“Đến lúc đó đưa tới chỗ ở của tôi là được, nếu tôi không trở lại thì trực tiếp đặt ở cửa.” ͏ ͏ ͏
Rồi Giang Tả không còn sức trả lời nữa, mới nãy có thể đáp lại Sơ Thanh một câu đã là hiếm hoi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tựa vào bên tường, tiện thể đưa Hồng Thự ra, nếu không phải thu Hồng Thự vào thì nó đại khái vĩnh viễn không thể ăn quả lê nữa. ͏ ͏ ͏
Rất nhiều thánh thú sẽ hò reo vui mừng. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự nghiêng đầu kêu lên: ͏ ͏ ͏
-͏ Cạc? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nó chưa từng gặp chủ nhân của mình như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng vẻ mặt của Giang Tả không biến đổi gì, đối với hắn thì bị thương chẳng đáng gì. ͏ ͏ ͏
Cho dù hắn rất ít bị thương, nhưng thật lâu trước kia hắn cũng bị thương thế này. ͏ ͏ ͏
Đặc biệt lúc ở chiến trường viễn cổ, có lần nào mà không phải cửu tử nhất sinh? ͏ ͏ ͏
Có lần nào được bình an vô sự? ͏ ͏ ͏
Bình ổn hơi thở giây lát, Giang Tả lấy hòm Hoành Định ra, rồi dùng Hàn Nguyệt cắt một mảnh cánh hoa trên Băng Tinh Mộc liên. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nuốt cánh hoa vào. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, tất cả miệng vết thương trên người hắn tạm đông lại. ͏ ͏ ͏
Nếu như là người bình thường, lúc này cử động sẽ khó khăn, bởi vì không chỉ có vết thương bị đông lại, cơ năng trong người Giang Tả cơ bản bị đóng băng. ͏ ͏ ͏
Hiệu quả cánh hoa qua đi mà không được chữa bệnh thì Giang Tả chết chắc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía Hồng Thự, sau đó dời lửa bên người nó đi chỗ khác. ͏ ͏ ͏
Làm xong rồi Hồng Thự mới sung sướng ngồi trên vai Giang Tả cắn quả lê. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đứng lên đi trở về. ͏ ͏ ͏
Tiền xu bị hắn cầm trong tay, hắn cần một tuyến đường an toàn, và tốt nhất là đường tắt. ͏ ͏ ͏
Bởi vì không có nhiều thời gian. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả không gấp, cũng không có bất cứ hoảng loạn, đối với hắn thì như vậy đã rất tốt rồi. ͏ ͏ ͏
Sống sót, hơn nữa đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Cho hắn chút thời gian, hắn liền có thể khôi phục bình thường. ͏ ͏ ͏
Vậy thì sẽ không bị Tô Kỳ phát hiện. ͏ ͏ ͏
Nếu để Tô Kỳ biết hắn bị thương nặng, chắc chắn sẽ không có việc tốt xảy ra. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Giang Tả tuyệt đối không thể để Tô Kỳ biết chuyện bị thương nặng, chuyện này đã không liên quan đến vấn đề bị lộ hoặc không. ͏ ͏ ͏
Trong đất tuyết trắng xóa, Giang Tả kéo thân thể yếu ớt chậm rãi tiến lên. ͏ ͏ ͏
Nếu như có ai biết tình trạng vết thương của Giang Tả có lẽ đều sẽ sợ, hắn có thể ngã xuống đất tuyết ngất xỉu bất cứ lúc nào. ͏ ͏ ͏
. . . ͏ ͏ ͏
Trong tế tự, nhóm Tô Kỳ vốn chuẩn bị tế tự, bởi vì Tiên Linh Tuyền Nhãn bạo phát mà chữa khỏi tình trạng vết thương ban đầu của họ. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ nhìn Tiên Linh Tuyền Nhãn trước mắt, không biết đang nghĩ cái gì. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đi tới bên cạnh Tô Kỳ, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Sao làm vẻ mặt ủ rũ vậy? Tuy chúng ta thua nhưng hình như không bị đẩy ngã nhà. Tế tự cũng thuận lợi bắt đầu, tuy rằng bỗng dưng sớm hơn. ͏ ͏ ͏
Thật ra tế tự bắt đầu, hai ngày đầu không có việc gì dành cho họ, bọn họ cơ hồ thành người qua đường. ͏ ͏ ͏
Nhưng tế tự chung quy bắt đầu, bọn họ cũng vui vẻ được thoải mái. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không biết nữa, cảm giác trong lòng là lạ, rất muốn điện thoại cho Tả ca của em. ͏ ͏ ͏
-͏ Làm gì? Hắn xảy ra chuyện? Sắp chết? Hộ mệnh có phản ứng sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Tĩnh Nguyệt, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Sư tỷ, chị nói xem có khi nào Tả ca của em thật sự xảy ra chuyện? Trong lòng em thật sự khó chịu, em muốn nhờ sư phụ đi xem thử. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ngẩn ra, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Yên tâm, sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa hai đứa mới quen nhau mười năm, bên nhau chín năm, sẽ không dễ có cảm ứng tâm linh. Hơn nữa hắn ta lấy được em chứng minh hắn ta rất may mắn. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên ở một bên bỗng lên tiếng: ͏ ͏ ͏
-͏ Thánh nữ sư tỷ, có khi nào cưới được sư tỷ là Tả ca kia đã dùng hết vận may không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cáu kỉnh lườm Thanh Liên. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không nghe nổi những điều đó, trong lòng cô rất bức bối, không hỏi rõ ràng thì cô không yên lòng được. ͏ ͏ ͏
Nếu như có thể gặp mặt càng tốt. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thở dài: ͏ ͏ ͏
-͏ Được rồi được rồi, thua em rồi, để chị đường đường Thánh nữ cứu vớt trái tim của em! Dù sao hiện tại có thể nhàn rỗi. ͏ ͏ ͏
Muốn liên hệ với bên ngoài, mặc kệ là Thánh nữ dự khuyết nào đều phải thông qua Thánh nữ trung chuyển. ͏ ͏ ͏
Nói trắng ra, chỉ có Thánh nữ là có quyền hạn liên hệ bên ngoài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi trong đất tuyết vốn không mang theo di động, hắn bỏ hết đồ vật trên người vào trong nhẫn. ͏ ͏ ͏
Hắn bây giờ cơ hồ không còn sức chiến đấu, cảm giác giảm xuống cực kỳ thấp. ͏ ͏ ͏
Thứ duy nhất có thể nương tựa chỉ có tiền xu, mà chỉ cần sai sót một lần là tiếp theo hắn có lẽ không về nhà được. ͏ ͏ ͏
Ngay lúc này, một bóng người ảo hiện ra từ nhẫn của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Là một cô bé tinh nghịch, trông rất cưng, như em bé hoạt hình. ͏ ͏ ͏
Nhưng cô bé chỉ to cỡ ngón tay cái. ͏ ͏ ͏
Cô bé nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
-͏ Này, di động của ngươi reo chuông, có bắt máy không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía cô bé, trên thực tế, hắn căn bản không biết cô bé là ai. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Đoạn Kiều cần câu? ͏ ͏ ͏
Giọng của Giang Tả hơi khàn. ͏ ͏ ͏
Đối với Đoạn Kiều cần câu, khi Giang Tả đi ra thì không có ý nghĩ cắn nuốt nó nữa, hắn chỉ còn lại một Tiên Thiên khí, cần duy trì thân thể của hắn. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều cần câu chỉ có thể kéo hắn vào, nó không thể xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Cho nên, giữa chừng đã phát sinh cái gì? ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Giang Tả nghĩ đến Tiên Linh Tuyền Nhãn, đại khái là bị cần câu chiếm chút chỗ tốt. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Đoạn Kiều gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Là ta, di động của ngươi reo chuông, một người tên Tô Kỳ gọi điện thoại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngẩn ra, cuối cùng vươn tay lấy di động ra, nhìn vào, quả nhiên là Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Hắn điều chỉnh trạng thái, sau đó bắt máy: ͏ ͏ ͏
-͏ Tô Kỳ? ͏ ͏ ͏
-͏ Không phải, là dì nhỏ. ͏ ͏ ͏
Đúng là giọng của dì nhỏ. ͏ ͏ ͏
-͏ Tô Kỳ lo lắng cho con, cứ bắt dì phải xác nhận con bình an. ͏ ͏ ͏
-͏ Chắc con không bị sao đấy chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình thản nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Vâng, vẫn khỏe. ͏ ͏ ͏
Dì im lặng một lúc, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Chờ chút nữa dì gửi phương thức liên lạc của dì cho con, có chuyện gì cứ tìm dì. ͏ ͏ ͏
-͏ À, tế tự bắt đầu, ngày mai có thể vào. Tô Kỳ đã nói với con rồi phải không? ͏ ͏ ͏
-͏ Vâng, đã nói. ͏ ͏ ͏
Sau đó dì nhỏ dặn dò vài chuyện rồi cúp máy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không rõ ràng cụ thể là cái gì, lỗ tai của hắn lùng bùng. ͏ ͏ ͏
Nhưng hẳn là không quan trọng. ͏ ͏ ͏