Chương 212
Sau đó, Giang Tả nhắn lại trong nhóm. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“Phải rồi, nếu các vị đi thì nhớ mặc đồ lộng lẫy một chút.” ͏ ͏ ͏
Giang Tả đã nhắc nhở câu này một lần, hắn thật sự không nói giỡn. ͏ ͏ ͏
Bát Quái Thải ngư thích hoa mỹ. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn đăng hình tự chụp, cô mặc đồ nữ vương cực kỳ ma huyễn: ͏ ͏ ͏
“Đại lão, tôi mặc như vậy đã đủ lộng lẫy chưa?” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh cũng đăng một tấm hình, là hình chụp Sơ Tình, cô cũng đổi phong cách mặc đồ, lần này cô mặc kiểu thiếu nữ phép thuật, vẫn rất hoạt hình. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
“Chị của tôi nói đây là bộ đồ lộng lẫy nhất của chị rồi, không biết như vậy đã được chưa?” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
“Sơ Tình còn để ý cái này? Cô ấy đổi tính rồi? Không chơi rock nữa?” ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
“Chị nhà tôi nhiệt tình yêu sinh hoạt, hưởng thụ sinh hoạt, sẽ không mê muội một việc nào đó, chị toàn làm việc có ý nghĩa.” ͏ ͏ ͏
“Xin đừng bôi xấu chị nhà tôi.” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
“Chị của cậu đang nhìn lén hả?” ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
“Đừng nói mấy chuyện này nữa được không? @Phá Hiểu, đạo hữu thấy quần áo của họ đã được chưa?” ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy những người kia vô cùng có ý tưởng, nhưng khác với trong tưởng tượng của hắn. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“Lộng lẫy, ý của tôi là nhiều màu sắc, cái loại rất lòe loẹt.” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
“Tôi... toàn thân đen!!!” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“Tôi không thích lộng lẫy, Phá Hiểu đạo hữu, có biện pháp khác sao? Tôi có thể giảm giá, không lấy Ngũ phẩm Linh thạch.” ͏ ͏ ͏
Trong tầng ba tế tự, khu vực nào đó, Mặc Ngôn ma tu nhìn Lục Nguyệt Tuyết, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không ngờ chịu chơi như thế, sư tỷ của cô vừa mới hứa cho cô hai viên Lục phẩm đúng không? Ai gặp đều có phần, đây là lời cô tự nói. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết thói quen mặc đồ màu nhạt, cho nên thực muốn biết có cách nào khác hay không. ͏ ͏ ͏
Việc này không liên quan đến sư tỷ cho cô tiền, gần đây cô bán đồ kiếm được tiền, giới thiệu mối làm ăn cũng có thể kiếm tiền. ͏ ͏ ͏
Tám viên Bát phẩm, chia cho cô hai viên Lục phẩm thì có sao đâu? ͏ ͏ ͏
Không ngờ Mặc Ngôn ma tu dám giành với cô. ͏ ͏ ͏
Nằm mơ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Lục Nguyệt Tuyết xem Phá Hiểu trả lời: ͏ ͏ ͏
“Có, có thể thử tiêu hao Cửu phẩm Linh thạch.” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết nháy mắt tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏
Đối với Giang Tả thì Bát Quái Thải ngư không đáng gì, dù là m Dương ngư thì hắn cũng chỉ định bắt về nuôi. ͏ ͏ ͏
Mấy thứ này không có hiệu quả với hắn. ͏ ͏ ͏
Nhưng cứ thu thập, luôn sẽ có lúc cần dùng, đặc biệt là trong tình huống hiện tại hắn còn rất yếu. ͏ ͏ ͏
Thí dụ như Hồng Thự, vốn vô dụng. ͏ ͏ ͏
Nhưng hôm trước, cơ hồ đều là nhờ vào Hồng Thự chỉ đường. ͏ ͏ ͏
Nếu hắn tự đi thì tuyệt đối không nhanh như vậy, thậm chí phát hiện chậm trễ một chút. ͏ ͏ ͏
Kiếp trước hắn thực ghê gớm, kiếp này hắn cũng thực ghê gớm, nhưng hắn không phải vạn năng. ͏ ͏ ͏
Kiếp trước hắn không giết chết Cửu Tịch được, kiếp này tu vi là chướng ngại lớn nhất của hắn. ͏ ͏ ͏
Cho nên, có vài thứ thoạt nhìn vô dụng, nhưng rất có thể mang đến tác dụng khác biệt. ͏ ͏ ͏
Không liên quan mạnh yếu. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, mạnh không đại biểu cái gì, có mạnh đến mấy thì hắn cũng không thể giết chết Cửu Tịch. ͏ ͏ ͏
Hắn sau khi sử dụng vô số thủ đoạn lên người Cửu Tịch, nhưng không giết cô được. ͏ ͏ ͏
Kiếp trước hắn từng phân giải Cửu Tịch, từ máu thịt đến hạt, đến bản chất sức mạnh, hắn phân tích mọi thứ. ͏ ͏ ͏
Nhưng vẫn không tìm ra bí mật bất tử của cô. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, Cửu Tịch muốn tự sát thì dễ như chơi, mặc kệ bị phong ấn kiểu gì, chết một phát liền giải thoát. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chịu bó tay. ͏ ͏ ͏
Quả thực là ức chế vô cùng. ͏ ͏ ͏
Kiếp trước hắn chạy đi tìm đường chết, có một phần nguyên nhân là vì Cửu Tịch, từ trên người của cô, hắn phát hiện thế giới không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn chút nào, dù không có địch thủ thì sao? Vô địch cõi đời cũng chỉ là vô địch cõi đời. ͏ ͏ ͏
Cho nên, hắn vô địch tự giết mình. ͏ ͏ ͏
Thật là mỉa mai. ͏ ͏ ͏
Chuyện ăn năn nhất đời người là Cửu Tịch còn sống mà mình thì chết. ͏ ͏ ͏
Nghĩ những chuyện này, Giang Tả khó chịu, rất muốn giết cô. ͏ ͏ ͏
Đặc biệt là hắn đã từng cầm tù Cửu Tịch, đó là cảm thụ như thế nào? ͏ ͏ ͏
Mỗi ngày đều phải đi thăm chừng, xác nhận đối phương còn ở đó hay không, hôm nào quên là lập tức biến mất, tiếp theo là các loại làm hắn ghê tởm. ͏ ͏ ͏
Có thể một hơi ghê tởm mấy nghìn, mấy chục nghìn năm, suýt ép điên hắn. ͏ ͏ ͏
Thật sự là hồi ức thống khổ. ͏ ͏ ͏
Khi đó mỗi ngày tựa như phải đánh dấu đánh thẻ. ͏ ͏ ͏
Muốn nôn. ͏ ͏ ͏