Chương 213
Quả nhiên Cửu Tịch phải chết, tồn tại như vậy không nên sinh ra, nên bị bóp chết từ trong nôi. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Giang Tả rất muốn xông lên tầng bảy giết Cửu Tịch. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ ở bên trên, hắn không tiện ra tay. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa Tô Kỳ vừa về là hắn cơ hồ không nghĩ gì đến ý định giết Cửu Tịch, mỗi ngày quay quanh Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, hiện tại hắn cần chữa lành vết thương đã. ͏ ͏ ͏
Làm mình bị thương ra nông nỗi này, nếu như bị Tô Kỳ biết thì có lẽ chẳng còn cơ hội báo thù. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả cất di động, bắt đầu luyện chế nước thuốc. ͏ ͏ ͏
Lần này Giang Tả vẫn dùng nồi áp suất, thả chút nước vào, hắn mở điện nấu nước. ͏ ͏ ͏
Luyện chế nước thuốc vô cùng đơn giản, chỉ cần xử lý linh dược xong rồi bỏ vào nồi, đun nấu. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng hạn sử dụng rất ngắn, nhưng đủ cho hắn sử dụng là được. ͏ ͏ ͏
Lần này luyện dược không có bất cứ ngoài ý muốn, càng không có nổ mạnh cháy lửa. ͏ ͏ ͏
Mất chút thời gian, Giang Tả thành công luyện chế ra nước thuốc. ͏ ͏ ͏
Trông thấy nước thuốc cuối cùng chuyển màu trong suốt, Giang Tả nghĩ ngay đến nước Vong Ưu, nếu không phải lần trước quên luôn Vong Ưu thảo thì đại khái nó cũng sẽ hy sinh trong lửa lớn. ͏ ͏ ͏
Thả nước đầy bồn tắm, Giang Tả rót nước thuốc vào, sau đó cũng bước vào trong bồn. ͏ ͏ ͏
Vừa vào trong nước, vết sẹo của Giang Tả bắt đầu khép lại rồi rơi ra, quá trình này không có chút nào khó chịu, ngược lại rất thoải mái. ͏ ͏ ͏
Thừa dịp này, Giang Tả nằm ngủ trong bồn tắm luôn. ͏ ͏ ͏
Mỏi mệt là tất nhiên, cơ hồ mất cả ngày trong Tiên Linh Động Phủ, kéo thân thể bị thương nặng đi cả đêm trở về, lại dùng thời gian nửa ngày chữa thương. ͏ ͏ ͏
Hắn sớm mỏi mệt không chịu nổi. ͏ ͏ ͏
May mà Hỏa Nguyên tố vẫn không đến gây sự, xem ra chúng chỉ đến lúc thăng cấp. ͏ ͏ ͏
Buổi tối, di động của Giang Tả reo chuông, rất nhanh đánh thức hắn. ͏ ͏ ͏
Là dì nhỏ điện thoại. ͏ ͏ ͏
Vừa bắt máy, Giang Tả đã nghe đầu dây bên kia nghiêm khắc hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Con không đến? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Con mới tỉnh ngủ. ͏ ͏ ͏
Đầu dây bên kia câm nín, Nguyệt Tịch bất đắc dĩ thở dài. ͏ ͏ ͏
Bà là người chủ trì đại cục, hôm nay bà định mở cửa sau cho Giang Tả, nào ngờ không phát hiện hơi thở của viên ngọc thạch kia. ͏ ͏ ͏
Cơ hội đi cửa sau cứ thế bị bỏ lỡ. ͏ ͏ ͏
Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. ͏ ͏ ͏
Nhưng vẫn hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Đã xảy ra chuyện gì à? Có người ức hiếp con? ͏ ͏ ͏
-͏ Dì rất đồng ý con ra dáng đàn ông, nhưng nếu bị người ăn hiếp thì không cần để ý bên Tô Kỳ, cứ nói thẳng với dì, dì sẽ xử kẻ đó cho. ͏ ͏ ͏
Cái vị trong trận pháp có tính là khi dễ hắn không? ͏ ͏ ͏
Dì có thể giải quyết kẻ đó không? ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn không định nói ra chuyện này, chỉ bảo: ͏ ͏ ͏
-͏ Không có, chút con qua đó. ͏ ͏ ͏
Sau đó dì cúp máy. ͏ ͏ ͏
Cơ hội đi cửa sau mất rồi thì thôi, bà sẽ tìm cách khác. ͏ ͏ ͏
Thật ra bà rất cảm tạ Giang Tả, bà không thể nào ngờ rằng một người thường như vậy mà khiến Tô Kỳ mê muội đến thế. ͏ ͏ ͏
Sau khi ra ngoài, lần đầu tiên trở về đã nói thẳng rằng không làm Thánh nữ, cũng không chịu làm Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Sau đó mong ước đi học, bị muộn còn tỏ ra không vui. ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ trong tình yêu luôn vội vã. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa mười năm trôi qua, không ngờ tình huống vẫn không thay đổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thu thập xong xuôi, đứng lên khỏi bồn tắm. ͏ ͏ ͏
Lúc này, trên người hắn đã không còn vết sẹo, hiệu quả khá tốt. ͏ ͏ ͏
Thật ra chỉ cần tu vi cao chút, ném trì dũ thuật là được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ra phòng khách, tiện thể xách Hồng Thự lên, hiện tại hắn muốn đi dạo một vòng. ͏ ͏ ͏
Có thể an toàn vào được hay không phải trông chờ vào đạo sĩ kia. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả ra khỏi cửa, đi ra ngoài tiện thể thả Đoạn Kiều ra. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều bé ném xuống đất còn hơi ngơ ngác, tiếp theo tỉnh táo lại. ͏ ͏ ͏
Rồi trông thấy Giang Tả, Đoạn Kiều đuổi theo. ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi chờ chút, ta không theo kịp! ͏ ͏ ͏
Giang Tả đang phân vân nên xử lý hóa thân của Đoạn Kiều như thế nào. ͏ ͏ ͏
Nếu nuốt nó thì đại khái sẽ yên tĩnh một thời gian, hóa thân tinh thần mất nhưng bản thể của khí linh là cây cầu kia, cầu còn thì Đoạn Kiều cần câu vẫn là Đoạn Kiều cần câu. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều tựa vào bên người Hồng Thự, nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi đang nghĩ cái gì? Sao ta cảm giác sống lưng lạnh lẽo? ͏ ͏ ͏
Nó khó khăn bò lên, cảm giác gió lạnh phất qua, hơi giống năm xưa sắp bị chém. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Sự tồn tại của ngươi có tác dụng gì không? ͏ ͏ ͏
Câu hỏi này làm Đoạn Kiều toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng đây là một cơ hội thuyết phục đối phương. ͏ ͏ ͏
-͏ Ta sống vô số năm rồi! ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói thẳng: ͏ ͏ ͏
-͏ Kể cái nào thực dụng đi, tất cả chỗ tốt của ngươi mà không thể chạm vào được thì ta không cần, ta chỉ cần năng lực căn bản của Đoạn Kiều cần câu. ͏ ͏ ͏