Chương 287
Giang Tả đi trên đường mòn, nhịp bước của hắn không nhanh lắm. ͏ ͏ ͏
Nơi này gọi là Nhất Phiến thụ lâm, trong rừng cây ít có dấu tích người, ánh sáng mặt trời lớn như vậy xuyên thấu qua lá cây, chỉ còn lưa thưa một ít. ͏ ͏ ͏
Sau đó không bao lâu, Giang Tả thấy một cái ao, cái ao không lớn, mặt nước bình lặng, trong suốt thấy đáy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi tới bên hồ nước, hắn nhìn cái ao tự nói: ͏ ͏ ͏
- Đến, xem ra là chính xác. ͏ ͏ ͏
Bước qua nơi này có thể đi ra bên ngoài Thâm Uyên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vốn dự định đi vào tìm kiếm kết quả, đáng tiếc, còn chưa bước thì điện thoại đã vang lên rồi. ͏ ͏ ͏
Lấy ra nhìn một cái, là Tô Kỳ gọi đến. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn cái ao, thở dài một tiếng xoay người rời đi, thuận tiện nghe máy: ͏ ͏ ͏
- Sao vậy, anh đến đây. ͏ ͏ ͏
Mà Tô Kỳ thấy Giang Tả, bất mãn nói: ͏ ͏ ͏
- Anh chạy đi đâu? Để em đợi lâu quá. ͏ ͏ ͏
- Đi Tiểu Thụ lâm một lát, thuận tiện nhìn xem có phát hiện gì hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả thuận miệng nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ híp mắt nhìn Giang Tả, sau đó vây quanh Giang Tả quan sát tầm vài vòng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi khó hiểu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nghĩ nơi này là trường học? Nhắc đến, trước đây chúng ta cũng thường xuyên đến Tiểu thụ lâm chơi. ͏ ͏ ͏
Vừa nói, Tô Kỳ kéo tay của Giang Tả, sau đó đi ra ngoài: ͏ ͏ ͏
- Có điều bây giờ không cần đi, đến lúc đó kiếm tiền mua lại căn nhà, chúng ta sẽ thật sự có nhà. Sau đó đợi mấy chục năm sau, chúng ta sẽ ở chung nuôi trẻ. Anh nói có tốt hay không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ xoay người cười nói với Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Nụ cười của Tô Kỳ rất thuần khiết, rất hạnh phúc. ͏ ͏ ͏
Nhìn Tô Kỳ như vậy, hắn không nhịn được nhớ tới Cửu Tịch đời trước. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả lắc đầu, bây giờ hắn không muốn nhớ đến đời trước. ͏ ͏ ͏
Nhưng sắc mặt Tô Kỳ lại trở nên khó coi: ͏ ͏ ͏
- Anh cảm thấy không được? ͏ ͏ ͏
Giang Tả:
-͏ Không, không, anh không có ý đó. ͏ ͏ ͏
- Đó là cái gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả do dự một chút, nói: ͏ ͏ ͏
- Sinh hai đứa? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lè lưỡi với Giang Tả, sau đó xoay người nói:
-͏ Không muốn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, chỉ cần không tính toán với hắn là được. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ nói, chúng ta sẽ ở lại đây hai ngày, chuyện sư bá bên kia có thể sẽ kéo dài, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn cần chúng ta trợ giúp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đi lên phía trước nói. ͏ ͏ ͏
Nơi này quả thật xảy ra chuyện, Giang Tả cũng đến nơi này kiểm tra tình huống. ͏ ͏ ͏
Thâm Uyên không có thứ Giang Tả muốn, nhưng nơi này khả năng uy hiếp được Tô Kỳ, nên hắn không muốn mạo hiểm. ͏ ͏ ͏
Nếu có điều kiện, hắn không ngại đến nhìn Thiên Địa đại cục rốt cuộc là cái gì. ͏ ͏ ͏
Về phần nên xử lý Thâm Uyên thế nào, hắn vẫn chưa nghĩ ra. ͏ ͏ ͏
Trước mắt không biện pháp gì. ͏ ͏ ͏
Thâm Uyên tồn tại, muốn tiêu diệt, dựa vào người ở đây hẳn không hy vọng gì. ͏ ͏ ͏
Quyển sách kia ghi lại, Tần Thiên cũng chỉ trấn áp Thâm Uyên mà thôi, nếu như Tần Thiên có đầy đủ thực lực, hẳn trực tiếp chém giết mới đúng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nhìn về phía Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy được rồi, em đưa anh trở lại trước có được hay không? Không phải anh phải đi làm sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc, sau đó nói:
-͏ Cảm giác thấy nguy hiểm sao? Không muốn để anh đợi? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cúi đầu: ͏ ͏ ͏
- Thật ra thì em cũng không chắc lắm, nhưng nhìn sắc mặt của đảo chủ, em không biết có phát sinh chuyện lớn gì hay không, bất kể có hay không có nguy hiểm, trước tiên rời đi là an toàn nhất. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu như anh từ chối? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cúi đầu, sau đó ngẩng đầu trộm nhìn trộm Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Làm nũng có được hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏
- Em vừa nói gì? ͏ ͏ ͏
- Làm nũng? Ai bảo anh là chồng em? ͏ ͏ ͏
- Ồ, chẳng lẽ em còn làm ít sao? ͏ ͏ ͏
- Em có thể thành thực gọi nha, giống thời điểm lần đầu tiên vậy. A… a… ͏ ͏ ͏
Không đợi Tô Kỳ nói xong, Giang Tả một tay che miệng của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ nắm tay Giang Tả, không khéo nói: ͏ ͏ ͏
- Đưa bà xã anh trở về có được hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Anh chờ ở bên ngoài đây, em có thể làm chuyện của em. Không cần khuyên anh, anh không muốn cãi nhau với em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bất mãn nhìn Giang Tả, sau đó cắn cắn tay Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không muốn rời đi, cũng không cần phải sau khi rời đi âm thầm hành động. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiếp theo mọi người có hành động gì không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc có, sư tỷ đang thương lượng với đảo chủ, đến lúc đó nếu đi vào, có lẽ phải mấy ngày mới có thể đi ra ngoài, anh không phải lo đâu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua hắn không hiểu Tô Kỳ nói đi vào, là đi chỗ nào, Thâm Uyên sao? ͏ ͏ ͏
Nếu vậy, Giang Tả càng không yên tâm. ͏ ͏ ͏
Bây giờ Thâm Uyên cơ hồ thuộc về trạng thái không thể khống chế, một kẻ mới Nhị giai đi thì có ích gì? ͏ ͏ ͏