Chương 288
Có điều suy nghĩ kỹ một chút, chỉ cần đảo chủ biết Thâm Uyên ở chỗ này, hắn sẽ không để một kẻ Nhị giai đi, bởi địa phương là Thâm Uyên, nhất định không phải là Thâm Uyên thật sự. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ mang theo Giang Tả vào một căn biệt thự, nơi này không khác Xuyên Hà tiểu trấn lắm, có điều đắt hơn một chút. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không thèm để ý, Giang Tả tự nhiên cũng không để ý. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa nơi này mỗi căn phòng nhỏ đều có Trận pháp bảo vệ, cũng coi như vật siêu giá trị. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đi vào một vòng trong phòng, cười nói:
-͏ Ừm, rất tốt. ͏ ͏ ͏
Sau khi chọn phòng, Tô Kỳ lấy quần áo và một ít đồ vật linh tinh. ͏ ͏ ͏
Chờ thu thập xong đồ đạc, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Mặc dù không cảm giác giống như ở nhà, nhưng vẫn rất tốt. ͏ ͏ ͏
Vừa nhìn Giang Tả, cô cười nói, bởi Giang Tả ở đây. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần có Giang Tả, ở đâu cũng tốt. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nhớ tới cái gì, nói:
-͏ Không cho phép anh đốt nơi này, sáng nay đã mua rất nhiều quần áo đắt, em đi công tác đều không cho chút tiền nào, chỉ cho Linh thạch. Cả nhà phải dựa vào anh kiếm tiền để sống… ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời này từ một Tu Chân giả nói ra, Giang Tả luôn cảm giác là lạ, thân phận của Tô Kỳ, sẽ thiếu tiền sao? ͏ ͏ ͏
Làm sao có thể. ͏ ͏ ͏
Có điều Giang Tả ngược lại biết ý tưởng của Tô Kỳ, cô muốn mua lại căn phòng ở nhà. ͏ ͏ ͏
Xem ra thời điểm đi về, hắn cũng có thể mua một cái. ͏ ͏ ͏
Hắn mang một ít tiền theo, nếu không đủ, hắn có thể đến điểm ATM. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, gần đây không chơi đùa. ͏ ͏ ͏
Hắn quả thật không chơi đùa, bây giờ hắn mới 1.7, vẫn chưa đến thời điểm tấn thăng Nhị giai. ͏ ͏ ͏
Tấn thăng Nhị giai tất nhiên hắn sẽ không ở nhà, đến lúc đó hắn sẽ ra ngoài, bởi Hỏa Nguyên tố và Thủy Nguyên tố sẽ tạo ra thanh thế không nhỏ. ͏ ͏ ͏
Có điều không thể độ kiếp, ngược lại hơi tiếc nuối, hắn hơi nhớ bạn cũ Thiên kiếp. ͏ ͏ ͏
Thiên kiếp rốt cuộc có nhớ hắn không đây? ͏ ͏ ͏
Nếu quả thật nhớ, vậy thì thật là một chuyện thú vị. ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Mà trong phòng đảo chủ, Tĩnh Nguyệt và m Ly kinh ngạc nhìn Thâm Uyên trước mặt, hơi khó tin. ͏ ͏ ͏
Trong Thâm Uyên, chẳng có gì ngoài hắc ám. ͏ ͏ ͏
Nếu thứ này đi ra, toàn bộ Ly Uyên đảo sẽ bị diệt vong chứ? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt có chút không hiểu: ͏ ͏ ͏
- Vì sao nơi này lại có những thứ này? Những người khác có biết không? ͏ ͏ ͏
Đảo chủ mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Rất nhiều người cũng không biết, nhưng Thánh địa đại khái biết, trong đó có sư bá các người đi. Cho nên, mười mấy năm trước hắn không theo ước định đi ra, đại khái cũng bởi không thể đi ra ngoài được nữa. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cau mày, những người ở Thánh địa kia không nói chuyện này với cô, lại còn cho cô đi tìm người. ͏ ͏ ͏
Đây không phải để cô đi chịu chết đi? ͏ ͏ ͏
Sau đó đảo chủ nói: ͏ ͏ ͏
- Trên thực tế, nơi này không nguy hiểm như vậy, chỉ là ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện dị biến, Thâm Uyên thoáng cái không trấn áp được. Nơi này không phải phong ấn, về phần đó là cái gì, chúng tôi cũng không biết. Dòng dõi chúng tôi chỉ có trách nhiệm trông coi, việc có thể làm vô cùng nhỏ, cực hạn là áp chế một lát. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chúng tôi phải đi tìm sư bá, vậy phải làm thế nào? Theo tình huống thế nào, chúng tôi có thể sống sót sao? ͏ ͏ ͏
Đảo chủ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không giống, nơi này trực diện Thâm Uyên, sư bá các người không ở nơi này, phía sau, khẳng định không khuếch đại như vậy. Có điều, bây giờ khí tức Thâm Uyên sắp xuất thế, giữ an toàn vẫn hơn. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó, ta có thể để m Ly mang các người vào, Lam Nguyệt bên kia đại khái theo một con đường khác đi vào, chúng tôi cũng phải đi vào cầm ít thứ đi ra. ͏ ͏ ͏
Nơi này hẳn không thể bảo vệ được nữa. ͏ ͏ ͏
Lúc này m Ly lo lắng nói:
-͏ Sư phụ, vậy chúng ta không phải cần di dân trên đảo này sao, nơi này còn có người bình thường, ở lại chỗ này quả thực quá nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Đảo chủ nói: ͏ ͏ ͏
- Yên tâm đi, đã an bài, mấy ngày nữa có thể rút lui hoàn toàn. ͏ ͏ ͏
Nghe đảo chủ nói vậy, m Ly mới yên tâm chút, sau đó cô hỏi: ͏ ͏ ͏
- Những người khác có đi theo chúng tôi vào không? ͏ ͏ ͏
- Không, đến lúc đó cô và người theo cô cùng nhau đi vào. ͏ ͏ ͏
Đảo chủ trả lời. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cau mày, cái này thật đúng là ra quân bất lợi, sớm không có chuyện muộn không có chuyện, hết lần này tới lần khác đến khi đám người các cô đến mới xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏
Cô cũng hoài nghi có phải tai ách của Tô Kỳ tác oai tác quái không. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cảm giác đoạn thời gian gần đây, không có chuyện nào thuận lợi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt hỏi:
-͏ Lúc nào chúng ta có thể lên đường? ͏ ͏ ͏
Đảo chủ nói: ͏ ͏ ͏
- Càng sớm càng tốt, la bàn áp chế không được lâu đâu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu:
-͏ Vậy thì ngày mai, sáng mai lên đường, chẳng qua mất bao lâu để liên lạc với bên kia? ͏ ͏ ͏
Đảo chủ lắc đầu, cái này hắn cũng không biết, hắn chưa và cũng không cách nào giao thiệp được với bên trong, hắn cần phải ở đây. ͏ ͏ ͏
Một khi xảy ra chuyện, còn kịp thông báo. ͏ ͏ ͏