Chương 325
Lúc này Tĩnh Nguyệt rất khó chịu, bởi vì cô vẫn ở trạng thái biến thân, thương thế của cô chưa khỏi, bây giờ còn rất đau. ͏ ͏ ͏
Đây chính là bệnh đến chết vẫn sĩ diện. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ta đã biết chuyện, nếu có thể mà nói, chúng ta nên sớm trở về Thánh Địa đi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam chỉ mong bây giờ đi về, nhưng cân nhắc đến sự tình phức tạp của bọn tiểu bối này, hắn chỉ có thể chậm xuống. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Sư bá cảm thấy lúc nào thích hợp, chúng ta sẽ trở về lúc đó. Đúng rồi, người đi cùng với sư bá đâu? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt rất hiếu kỳ đối với người kia, không chỉ có cô, mà tất cả mọi người cũng vậy, sự đặc thù của đối phương là quá rõ ràng. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Hắn đã rời đi, muốn gặp cũng không dễ dàng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt lại hỏi Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
- Xích Huyết đạo hữu, đại lão trong nhóm của mấy người đâu? Không phải đi cùng nhau sao? ͏ ͏ ͏
Thánh nữ lanh trí như vậy làm gì, cuối cùng Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Thời điểm chúng tôi đi lấy vòng tay Lưu Ly đã tách ra. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu một cái, không có nói gì, trời mới biết trong nội tâm cô nghĩ như thế nào. ͏ ͏ ͏
Sau đó trừ Lam Nguyệt dự định ở lại chỗ này một đoạn thời gian ra, những người khác đều rời đi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam đi theo Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ cùng rời đi, Tử Phong cũng mang người của bọn họ rời đi, bọn họ đi tương đối gấp, có lẽ là có chuyện gì đó. ͏ ͏ ͏
Mà sau khi rời khỏi đây, Tĩnh Nguyệt liền biến trở về, cô nằm ở trên người Tô Kỳ la lên: ͏ ͏ ͏
- Mệt chết chị rồi. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, sư bá còn ở đây. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhỏ giọng la lên. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không cần để ý, mấy đứa cần chuẩn bị cái gì thì hãy đi đi, sáng mai tập hợp ở chỗ này, ta mang mấy đứa trở về Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Đối với Thánh nữ có hai trạng thái, người Thánh Địa gần như đều biết. ͏ ͏ ͏
Không phải là bí mật gì. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ cẩn thận nói: ͏ ͏ ͏
- Sư bá, là như vậy, đến lúc đó con còn phải dẫn theo một người. Là chồng của con, đạo lữ song tu ấy. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam vẫn gật đầu, không có bất kỳ biểu thị dư thừa nào. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ với Tĩnh Nguyệt không biết sư bá nghĩ gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó các cô chào tạm biệt Kiếm Thập Tam, Kiếm Thập Tam có địa phương chính mình phải đi. ͏ ͏ ͏
Sau khi Kiếm Thập Tam rời đi, Tô Kỳ liền lo lắng nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị nói sư bá tốt hay không tốt? Đến lúc đó thấy chồng em là người bình thường, có châm chọc hay không? Nếu không hai người đi về trước đi, bọn em trễ một chút. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chị cảm thấy không đến nỗi, có lẽ cảm giác của sư phụ đối với sư bá không kém như vậy đâu, từ đó đến xem, sư bá không phải loại người như vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫn không yên lòng: ͏ ͏ ͏
- Làm gì có người tu luyện nào để ý người bình thường. Ngay cả chị cũng xem thường chồng em. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tức giận nói: ͏ ͏ ͏
- Chị là khách quan? Xem thường chỗ nào chứ? Thời điểm phân tích thì phải lấy góc độ người bình thường, em không thể đặt chồng em vào góc độ người tu luyện được. Sau khi biết tu chân, khát vọng tu chân là rất bình thường, em không thể hi vọng chồng em thành như vậy, chỉ cần có em cậu ta sẽ biến thành dáng vẻ cái gì cũng không cần. Cái này là không đúng, có vợ rồi cũng không thể coi như ăn cơm đúng không? Coi vợ như ăn cơm, như vậy cũng được sao. ͏ ͏ ͏
Trên đời này không tồn tại người hoàn mỹ, coi như là Tô Kỳ, cũng có rất nhiều khuyết điểm, chẳng qua là ưu điểm lớn hơn khuyết điểm mà thôi. ͏ ͏ ͏
Chỉ rõ khuyết điểm một người, không nhất định là xem thường, mà chỉ là nhận xét khách quan. ͏ ͏ ͏
Xem thường là trong lòng nhìn không ưa. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng thân là người tu luyện, quả thật rất khó mang người bình thường, đặt ngang hàng với mình. ͏ ͏ ͏
Đây là chuyện không cách nào tránh khỏi. ͏ ͏ ͏
Dù sao lối sống cũng hoàn toàn bất đồng. ͏ ͏ ͏
Không thể nói xem thường được, chỉ có thể nói không thèm để ý. ͏ ͏ ͏
Cho nên theo Tĩnh Nguyệt, sư bá các cô sẽ không nói cái gì hay làm gì với chồng Tô Kỳ, chỉ cần không đi trêu trọc sư bá, ông ấy sẽ không để ý chồng Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đã nói như vậy, Tô Kỳ cũng không nói thêm cái gì, Tô Kỳ chỉ hy vọng đến lúc đó Giang Tả sẽ không cảm thấy không vui. ͏ ͏ ͏
Nếu không Giang Tả khó chịu, cô cũng khó chịu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ tách ra, Tô Kỳ có chồng đi theo, Tĩnh Nguyệt cũng không ngây ngốc đi làm kỳ đà cản mũi. ͏ ͏ ͏
Cô có thể đi mua thức ăn, Ly Uyên đảo được xưng thắng cảnh nghỉ phép, cũng không phải là nói đùa, khẳng định ở đây rất nhiều chỗ ăn chơi. ͏ ͏ ͏
Thánh nữ lại không thiếu tiền, có thể chơi đùa đến sáng. ͏ ͏ ͏
Chỉ là có chút không tốt, lòng người nơi này đã bàng hoàng, nên phần lớn người thu dọn đồ đạc dự định chạy. ͏ ͏ ͏
Càng nhiều là, cái gì cũng không thu thập chạy. ͏ ͏ ͏
Dù sao Thiên kiếp trước đây không lâu, cũng không phải là đùa giỡn, không ai dám lấy mạng ra đùa. ͏ ͏ ͏