Chương 349
Thấy Giang Tả đang suy tư, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sao vậy? Tức giận à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không phải, anh chỉ đang nghĩ, Thánh Địa không còn người sao? Tại sao đi ra ngoài hoạt động, không phải là Thánh nữ, thì chính là Thánh nữ dự khuyết? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Các em tính cả Thánh nữ và Thánh nữ dự khuyết mới có tổng cộng sáu người mà? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sững sờ, sau đó nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nói như vậy cũng đúng, nhưng căn cứ quy củ, chỉ cần là địa phương trong văn hiến ghi lại có liên quan với Thánh Địa, thì phải có Thánh nữ dự khuyết, hoặc là Thánh nữ đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cau mày, đây là cái quy củ thối gì? ͏ ͏ ͏
Được rồi, bây giờ Giang Tả cảm giác mình không thể không đi, dù sao hắn cũng là Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc duy nhất vẫn là Vịnh Tê, kiếp trước không có cơ hội, kiếp này lại phải buông bỏ. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải lựa chọn giữa Vịnh Tê và Tô Kỳ thì tốt rồi. ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đừng có đoán mò, chuẩn bị ăn cơm đi. Ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ đi làm. Đúng rồi, nhắc lại cho anh một câu, tối nay anh xong rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đẩy Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Vì vậy phải âm thầm theo dõi, đi cùng ngoài sáng, sẽ luôn bị nhiễu loạn tâm thần. ͏ ͏ ͏
Sáng sớm ngày thứ hai Giang Tả đã đứng lên. ͏ ͏ ͏
Toàn thân cao thấp không có một chút nào không khoái, tinh thần phấn chấn. ͏ ͏ ͏
Cái gì mỏi eo đau lưng, thân thể bị hút sạch, tất cả đều không tồn tại. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ mở to mắt nhìn Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏
- Không nghĩ tới, mấy ngày nay anh làm bữa sáng. Tối hôm qua là số anh may đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật gật đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Anh có một cái vấn đề nhỏ, người tu luyện đến ngày cũng giống như người bình thường sao? Có đau hay không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không, thế nhưng đây là đặc quyền của em, mấy ngày này anh phải làm hết việc nhà, à, em có thể nấu cơm. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả xạm lại: ͏ ͏ ͏
- Nói như vậy, tám năm trước anh cũng để ý, anh nhớ lúc đó vừa mới bắt đầu, còn giúp em chuẩn bị rất nhiều đồ. ͏ ͏ ͏
- Khi đó em không biết, em cũng bị dọa cho giật mình. Lại nói có thể khiến cho anh quan tâm, tại sao không để cho anh chăm sóc luôn. Nhìn anh bận bịu tứ phía chăm em, em rất vui vẻ, thế nào, anh không vui sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi ở trên giường nhìn Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
- Không có, anh nhớ khi đó anh cũng rất vui vẻ. Được rồi, anh đi làm, hôm nay em tự mình chú ý một chút. ͏ ͏ ͏
Nói xong Giang Tả liền định rửa mặt đi làm. ͏ ͏ ͏
Về phần đi làm cái gì, đi rồi hãy nói, dù sao gần đây cũng cần kiếm ít tiền. ͏ ͏ ͏
Trong nhà còn có vợ phải nuôi. ͏ ͏ ͏
Một lần nữa đi tới tập đoàn Thiên Hoà, Giang Tả phát hiện mình mới nửa tháng không tới, đã có cảm giác qua thật lâu. ͏ ͏ ͏
Ở cùng với Tô Kỳ một chỗ, luôn để cho hắn quên đi chuyện cần làm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả trực tiếp đi vào thị trường nhị bộ, hắn muốn nhìn xem có nhiệm vụ ủy thác gì không. ͏ ͏ ͏
Hiện tại người ở thị trường nhị bộ không quá nhiều, bởi vì phần lớn người vẫn còn ở Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Lúc trước người tham gia Huyết Yêu đại chiến, cơ bản đều có thư mời, việc câu cá ở Thánh Địa uy danh lan xa, những người này không có lý do không đi. ͏ ͏ ͏
Đi coi như là tham gia nửa tháng học bổ túc, rất bình thường, chuyện này đều vì sau này dễ làm ủy thác kiếm tiền hơn. ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả mở ra giao diện ủy thác, phát hiện phía trên rất ít ủy thác, hắn mới Nhất giai, quả thật không có ủy thác gì để nhận. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng có một cái ủy thác khiến cho Giang Tả rất kinh ngạc, là bắt linh thú. ͏ ͏ ͏
Người treo giải thưởng là Ngự Linh Tông: Bắt sống linh thú Vịnh Tê (Ngũ giai đỉnh phong). ͏ ͏ ͏
Hoặc là cung cấp tin tức cụ thể cùng với vị trí của linh thú Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏
Cái này coi như là hai cái ủy thác, mà phần thưởng cũng chia ra hai cấp bậc. ͏ ͏ ͏
Một là, bắt sống linh thú phần thưởng một viên Cửu phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Hai là, cung cấp tin tức linh thú, nhìn tình huống cho ra phần thưởng, một viên Ngũ phẩm đến một viên Thất phẩm. ͏ ͏ ͏
- Nói như vậy Tây Môn Xuy Hỏa dự định tự mình nhổ răng trong miệng hùm, vì ăn thật sự làm liều. Khó trách cứ cách mấy ngày lại bị bắt treo lên đánh. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Giang Tả không ăn được Vịnh Tê, tự nhiên cũng hy vọng Ngự Linh Tông bắt được. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần Ngự Linh Tông có thể bắt sống, hắn sẽ có cơ hội ăn. ͏ ͏ ͏
Thỏa thuận để cho bọn họ tháo một chân xuống. ͏ ͏ ͏
Nếu thực sự không bỏ được, Giang Tả có thể tự mình động thủ, dù sao để cho bọn họ cam tâm tình nguyện là được. ͏ ͏ ͏
Cái ủy thác này đã đủ toàn bộ trình tự, nhưng ghi rõ linh thú là Ngũ giai đỉnh phong, xem ra Ngự Linh Tông không có để ý đối với đẳng cấp. ͏ ͏ ͏
Suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu Tây Môn Linh Lung có chút tiền đồ, cô ấy cũng không cần sợ hãi kẻ địch Nhị giai. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc được nuông chiều từ bé. ͏ ͏ ͏
Còn Tây Môn Xuy Hỏa là một cái tài liệu giảng dạy tổng hợp, trước mắt hắn là Nhị giai đỉnh phong, không bắt được Ngũ giai linh thú cũng không sao. ͏ ͏ ͏
Nhưng phía sau hắn lại ăn linh thú, đơn giản là sỉ nhục Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏