Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 370

Chương 370
Nhắc tới cửa hàng “Duyên, tuyệt không thể tả” cũng không tệ, nguyên liệu nấu ăn bên kia đều là linh thực, không biết có giao hàng hay không. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa bên kia toàn dùng tiền mặt, vô cùng thuận lợi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không phục nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy cũng không ngon bằng đồ ăn mình làm, thức ăn trong tiệm không có linh hồn. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ngơ ngác, Thanh Liên cũng ngơ ngác, ngay cả Giang Tả cũng ngơ ngác, còn có cách nói như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Tạm thời Giang Tả không nghe những người này nói chuyện, tự khiến mình bận rộn, đừng hỏi hắn, vì như vậy hắn sẽ khó làm. ͏ ͏ ͏
Cũng may bọn họ không quấn quít ở mặt này quá nhiều, bọn họ định chờ đến lúc Tô Kỳ mang thức ăn lên. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt với Thanh Liên không có ở phòng bếp, Tô Kỳ liền hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Anh nói giao hàng ăn ngon hay là thức ăn trong nhà ăn ngon? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, cuối cùng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Thật ra cái nào ngon cũng không quan trọng, ăn ngon nhất, đương nhiên là cơm em nấu. Nếu không cũng không khác nhau. ͏ ͏ ͏
- Em không ở nhà, có phải anh cũng định gọi giao hàng hay không? ͏ ͏ ͏
- Nếu không em dự định để anh tự nấu cơm cho mình ăn sao? Em không sợ anh tự độc chết mình à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý do này của Giang Tả vô cùng mạnh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng biết Giang Tả không nấu cơm được, chuyện này thật kỳ quái, ban đầu mới ở chung, vì lấy lòng bạn gái, Giang Tả cũng đã học qua nấu ăn. ͏ ͏ ͏
Nhưng kết quả rất thảm, Giang Tả không có thiên phú. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Tô Kỳ cũng không biết, Giang Tả nào chỉ không có thiên phú, thiên phú của hắn không biết đã kém thành cái dạng gì. ͏ ͏ ͏
Năm đó Giang Tả, tự cho đại đạo đã thành, học làm đồ ăn còn không phải là hạ bút thành văn sao. ͏ ͏ ͏
Phải biết hắn có thể tự nghĩ ra đao pháp thái thịt, làm đồ ăn cũng dự định làm ra độ cao mới, khiến mình trở thành đệ nhất trù thần mới, đáng tiếc kết cục thực sự khiến cho người tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả và Tô Kỳ làm việc ở phòng bếp thật lâu, cơm tối do Tô Kỳ nấu cũng đại công cáo thành. ͏ ͏ ͏
Tối nay ăn lẩu. ͏ ͏ ͏
Sau khi bưng từng nồi lẩu ra, Tĩnh Nguyệt không khỏi hỏi: ͏ ͏ ͏
- Lại ăn cái này à, một chút kỹ thuật cũng không có, chị cũng sẽ... ͏ ͏ ͏
- Vì vậy sư tỷ có thể tự mình làm, bên trong còn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Tỷ tỷ đường đường là Thánh nữ, tại sao có thể xuống bếp, để cho Thanh Liên đi làm đi. ͏ ͏ ͏
Dù sao Thanh Liên cũng không có ý kiến gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không để ý, sư tỷ cô luôn như vậy, để cho cô ấy xuống bếp nấu ăn, còn không bằng để cho cô ấy xuống bếp phát trực tiếp. ͏ ͏ ͏
Sau khi bọn họ ngồi xuống, Tĩnh Nguyệt liền kéo Tô Kỳ đến chỗ mình, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Tách ra, chị muốn ăn cơm, chứ không muốn ăn cơm chó. ͏ ͏ ͏
Được rồi, Giang Tả chỉ có thể ngồi một mình một bên. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt ăn lẩu thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Nhận được tin, nói hai ba ngày nữa bên kia sẽ mở ra, khả năng sáng ngày kia chúng ta sẽ lên đường. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không ngạc nhiên chút nào, hắn đã sớm biết chuyện này, hiện tại hắn còn hi vọng mấy người Tô Kỳ sớm lên đường, hắn cũng có chút không đợi kịp nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải quá sớm hay không? Chúng ta mới trở về, hơn nữa hiện tại em cũng không tiện. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Trên người sư tỷ có mùi máu tanh, quả thật không tiện, thế nhưng có thể dùng bí pháp theo sau. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không cần, qua hai ngày nữa mới đi, không có gì không tiện, lại nói chút chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì, đường đường là người tu luyện, không yếu ớt như vậy. Thế nhưng chị cũng thật sự cảm thấy hứng thú xem cái động phủ kia có gì. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt có một loại trực giác, nhất định nơi đó sẽ có phát hiện kinh người, mỗi địa phương Thánh Địa ghi lại, đều có phát hiện to lớn. ͏ ͏ ͏
Từ sau khi rời khỏi Ly Uyên đảo, cô luôn có loại cảm giác này. ͏ ͏ ͏
Cô cảm giác, giống như có khóa lại, cũng bị bất ngờ mở ra. ͏ ͏ ͏
- Vậy lúc nào chúng ta lên đường? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏
- Ngày mai đi, Thanh Liên cũng phải đi thích ứng một chút, nếu không gấp quá, dễ dàng gây cản trở cho chúng ta. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị đã nghĩ đến em chưa? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ u oán nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt trả lời: ͏ ͏ ͏
- Có chứ, tối nay các em ngủ ở chỗ này là được, có thể ngủ đến lúc chúng ta lên đường, chiều mai chúng ta lên đường. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ, Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vì vậy Giang Tả và Tô Kỳ liền ở lại. ͏ ͏ ͏
Ban đêm ͏ ͏ ͏
Trên bầu trời ánh trăng sáng ngời, nhưng lại không thấy cát trắng trải đường. ͏ ͏ ͏
Ánh trăng nơi này không thể so với ánh trăng Thánh Địa, hơn nữa không cách nào thấy được sao tô điểm bầu trời. ͏ ͏ ͏
Ở chỗ này, mặt trăng là cô độc. ͏ ͏ ͏
- Ngày mai phải lên đường, có phải anh rất vui vẻ hay không? ͏ ͏ ͏
Trên ban công, Tô Kỳ dựa vào người Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
- Không. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì hơi vui. ͏ ͏ ͏
- Có phải có chút vui mừng hay không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả, mặc dù mặt Giang Tả không biểu cảm, nhưng Tô Kỳ vẫn nói ra: ͏ ͏ ͏
- Em nhìn ra rồi, có phải anh lại được tự do đúng hay không? ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất